Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 171: Chú à, đừng dính lấy tôi (19)



Hắn muốn hôn cô, vẫn luôn muốn.

Chỉ là lòng tự trọng cường đại, chịu không được khả năng bị cự tuyệt.

Bất qua bây giờ, nếu đã nói rõ, vậy liền có thể làm những điều này với cô.

Thấy cô không có biểu tình cự tuyệt, hắn càng thêm làm càn.

'Cốc cốc'

Cửa xe đột nhiên truyền đến âm thanh, cắt đứt ý nghĩa muốn tiến thêm một bước của Kỳ Dật.

Thoáng như một xô nước lạnh, đem hắn xối từ trên xuống dưới.

Hắn ho nhẹ hai tiếng, về lại ghế của mình, quay kính xe xuống.

Người bên ngoài cau mày: "Tiên sinh, xe của ngài đậu lệch."

Sắc mắt Kỳ Dật so với người kia còn âm trầm hơn: "Sửa ngay đây."

Hắn khởi động xe, tiến rồi lui một lượt liền chỉnh xe đậu thẳng lại, trước sau chỉ tốn vài giây.

Lại nhìn qua Lăng Thanh Huyền. Cô đã sắc mặt như thường mở cửa xuống xe.

Kỳ Dật muốn giúp cô mở cửa xem đã không thực hiện được.

Vào nhà hàng, hai người ngồi xuống.

Bé gái bán hoa đi đến bàn của họ.

"Chú ơi, mua cho chị một đóa hoa đi ạ."

Kỳ Dật hơi hơi nghiến răng: "Đó không phải chị, phải kêu bằng anh. Còn nữa, không phải chú, cũng gọi bằng anh."

Bé gái vẫn tươi cười mềm mại, đáng yêu: "Anh ơi, mua hoa không?"

Đương nhiên phải mua. Kỳ Dật phất tay, mua toàn bộ hoa trong giỏ xách của bé gái.

Ánh mắt Lăng Thanh Huyền đóng đinh lên bánh mì bày trên bàn. Cô cầm bánh mì, căn bản không nhìn những đóa hoa kia.

"Nhận lấy." Kỳ Dật nói như ra lệnh.

Thấy hắn cản trở tầm mắt cô, Lăng Thanh Huyền bất đắc dĩ nhận lấy, sau đó tiếp tục gặm bánh mì.

"Em dọn đến nhà tôi đi. Chờ lát nữa tôi đưa em về thu dọn chút đồ đạc."

Hắn đã cân nhắc kỹ mới quyết định. Nếu đã yêu đương, vậy phải vì tương lai mà chuẩn bị.

Hắn phải trông chừng cô.

Lăng Thanh Huyền buông tay: "Không."

Phiền phức, đồ của nguyên chủ quá nhiều, thu dọn...

Kỳ Dật rõ ràng không vui: "Em vốn không hề thích tôi, chỉ muốn đùa giỡn với tôi, tôi nói em cũng không nghe.

Lăng Thanh Huyền siết tay lại.

Chiêu này là ai dạy hắn?

Ông chú nũng nịu là cái quỷ gì?

【Ký chủ, có một biện pháp đơn giản hơn mà. Ngươi đi mình không qua đó, đồ vật giữ lại.】

Biện pháp này quả thật đơn giản, cho nên Lăng Thanh Huyền gật đầu đồng ý.

Đôi mắt Kỳ Dật sáng lên một chút, tiếp tục nói: "Tháng sau là sinh nhật ông nội, em theo tôi về lão trạch một chuyến."

Thật ra trực tiếp đem cô mang về, Kỳ Dật vẫn có chút khẩn trương.

Bất quá không phải vì sợ ông nội nổi giận với hắn mà là sợ làm cô khó xử.

Vì làm cô an tâm, hắn bồi thêm một câu: "Hết thảy có tôi, em đi theo bên cạnh tôi là được."

Cảm thấy hắn giành hết phần ngầu rồi, Lăng Thanh Huyền gật đầu.

"Còn có..."

Thấy hắn còn chưa chịu thôi, Lăng Thanh Huyền rốt cuộc nhìn không được, dùng miếng bánh mì mình vừa gặm nhét vào miệng hắn.

"Ăn cơm!"

Liên miên không dứt, tiểu gia hỏa rốt cuộc có bao nhiêu chuyện muốn nói.

Cô đã lãng phí một ổ bánh mì rồi, có thể ngừng nghỉ chút hay không?

Có lẽ bánh mì thật sự có tác dụng, Kỳ Dật không nói chuyện, yên lặng gặm mẩu bánh mì cô ăn còn dư lại.

Khóe miệng còn tủm tỉm cười.

_______________________________________________________________________________

Quẩy thâu đêm, Hạ Kình nghe chuông cửa không ngừng kêu vang, cả người chôn trong chăn, không muốn ngồi dậy.

"Thằng ông cố nội nào vậy???" Chuông cửa càng lúc càng dồn dập, cậu cuối cùng nhịn không được bật dậy, bước ra mở cửa.

Nam sinh tuổi trẻ trương dương xách theo một cái túi, nhìn thấy cậu, lập tức hỏi: "Xin chào, tôi là Lưu Hạ, xin hỏi Hạ tiên sinh có ở đây không?"

Lưu Hạ đang gấp, buổi chiều còn có hoạt động, vừa thấy cậu xuất hiện, liền muốn nhanh chóng trả đồ vật, nhân tiện cảm ơn một chút.

Dù sao người ta cũng giúp đỡ anh, anh vẫn có lòng cảm kích.

Hạ Kình lại không nghĩ vậy. Nam sinh trước mặt còn cao hơn cậu một chút, hơn nữa còn đeo khuyên tai, mắt còn kẽ mi, xem ra cũng không phải người đứng đắn gì cho cam.

"À, chính là tôi." Cậu cầm lấy túi, giọng điệu không kiên nhẫn: "Về đi."

Cậu muốn ngủ bù. Sớm biết nam sinh này sẽ không biết lễ phép liên tục nhấn chuông cửa, hôm đó cậu sẽ không cho địa chỉ.

Trước khi đóng cửa, cậu còn nói thầm: "Con trai thời nay bị làm sao vậy? Một người hai người đều thích đi gay bar. Nam nhân có gì hay mà thích."

Cửa chưa kịp khép lại hoàn toàn, bị một bàn tay khớp xương rõ ràng đè lại, nam sinh liếc xéo cậu: "Hạ tiên sinh kì thị đồng tính luyến ái?"

Giọng nói kia, ẩn ẩn không vui, lại bị đè nén xuống.

Hạ Kình năm nay hai mươi bảy tuổi, diện mạo tuy không xuất chúng như Kỳ Dật nhưng cũng là kiểu đẹp trai có chút bất cần.

Là hình tượng công tử bột điển hình, chỉ là làm việc đúng mực biết điều, mới không bị mấy lão ngoan đồng của Hạ gia vạch tội.

Cậu bây giờ có hơi khó ở, một là do bị đánh gãy giấc ngủ ngon, hai là vì sau sự kiện ở gay bar kia, Kỳ Dật không thèm để ý đến cậu nữa.

Cho nên nhìn thấy Lưu Hạ liền tâm tình không vui.

Lưu Hạ đè lại cửa, là hoàn toàn ngoài dự liệu của Hạ Kình.

Cậu đối với nữ sinh còn có chút kiên nhẫn. Nam sinh? Quên đi.

Không muốn tiếp tục dây dưa, cậu đánh văng tay Lưu Hạ ra: "Đừng phiền tôi."

Cửa bị đóng lại, Lưu Hạ dựa vào tường, khóe miệng hơi cong lên, cười lạnh hai tiếng: "Hạ tiên sinh, ừm, tôi nhớ kỹ."

Hạ Kình vò đầu hai cái, lần nữa bổ nhào lên giường.

Ngủ.

___________________________________________________________________

Địa điểm tổ chức sinh nhật của Kỳ Tuấn vốn là ở Kỳ gia, nhưng bởi vì Đồ Tuyết Nguyệt đề cử, gã quyết định chuyển sang nơi khác, ngay tại hội trường Tụ Hưng.

Nơi đó người đông, trò vui nhiều. Chờ anh em quẩy xong, còn có thể vào club bên cạnh uống rượu, ca hát.

Mà hội trường Tụ Hưng, buổi chiều có một hoạt động cosplay. Không khéo, chính là hoạt động mà Lăng Thanh Huyền và Lưu Hạ muốn tham gia.

Lưu Hiểu cũng nghĩ kỹ rồi. Không cùng câu lạc bộ khác lập CP, vậy thì xài hàng cây nhà lá vườn thôi. Cho nên Lăng Thanh Huyền cùng Lưu Hạ lập CP.

Lăng Thanh Huyền phụ trách nhân vật nam, Lưu Hạ phụ trách nhân vật nữ.

Chiều cao hai người mặc dù có chênh lệch nhưng dùng biện pháp phụ trợ, không quá rõ ràng.

Bọn họ thay đổi phục trang xong tới nơi, lại bị cản lại.

"Chỗ này Kỳ thiếu bao hết, các người đi chỗ khác." Cửa ra vào có hai người không chút khách khí đuổi bọn họ đi.

Lăng Thanh Huyền nhìn quanh, còn có không ít người của câu lạc bộ khác đều đang đợi hội trường mở cửa.

Không ngờ hội trường lại bị người khác bao trọn.

Lăng Thanh Huyền giọng nói lạnh lùng: "Kỳ thiếu, Kỳ Tuấn?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.