“Đa tạ sư tỷ.” Mộ Lâm đứng trước mặt nàng ta có lễ nói lời cảm tạ, bên người hắn còn không ít sư tỷ muội vây quanh, bởi vì kiêng kị Tề Viện, nên vẫn duy trì khoảng cách.
Tề Viện cực kỳ vui mừng, bản thân đã đối với Mộ Lâm như vậy, hắn đối với chính mình thật lòng không nói chơi.
“Sư phụ đã giúp ta củng cố tốt, đan dược này của sư tỷ, vẫn là lưu lại đi.” Sau khi lễ phép khéo léo cự tuyệt, Mộ Lâm lại lần nữa hành lễ, mới về tới học đường.
Đám nữ nhân kia nhìn Tề Viện chê cười, lại đuổi kịp Mộ Lâm nện nước.
Nàng ta nghĩ, nhất định là do thân phận nàng ta không được tiết lộ, Mộ Lâm mới không có ý tứ gì với nàng ta, nếu biết nàng ta là công chúa đương triều, chắc chắn sẽ ngưỡng mộ nàng ta, quỳ gối dưới váy nàng ta.
“Tề Viện sư tỷ, tại sao sư tỷ lại ở đây?” Lâm Nhạc dưỡng thương mấy ngày, thấy Tề Viện đứng lẻ loi, liền đến nói chuyện với nàng ta.
“Ai, sư tỷ có biết không? Mộ Lâm sư đệ mới tới kia thật đúng là được hoan nghênh, vài sư muội cùng phòng muội đều thích hắn, muội thật ra chưa gặp qua hắn, chúng ta cùng đi nhìn xem hắn đi.” Nàng kéo tay Tề Viện, bị Tề Viện ném ra, “Tề Viện sư tỷ?”
Tề Viện trong lòng không chịu đựng kiên nhẫn cong con ngươi, “Ta đã gặp qua, muốn đi thì ngươi tự mình đi, nhưng mà chỉ là một người nam nhân, có cái gì đáng ngạc nhiên lắm đâu.”
“Vậy mà sư tỷ cũng không động tâm, nhất định chỉ là kẻ phàm phu tục tử*, muội đây không đi nhìn nữa, sư tỷ, lần trước chưởng môn nói có chỗ muội không hiểu lắm, sư tỷ có thể giúp muội giải đáp một chút không?”
(*Phàm phu tục tử: Loại người phàm tục, ngu ngốc và thô lậu.)
Lâm Nhạc lải nhải, Tề Viện đánh gãy, “Được rồi, có chuyện gì buổi tối nói, sư muội nhanh đến học đường đi.”
“Được.” Lâm Nhạc dường như cũng nhận thấy được ngữ khí của nàng ta, chào hỏi rồi đi ngay.
Một bộ bạch y bay xuống bên người, Tề Viện hoảng sợ, “Kẻ nào không có mắt!”
Lăng Thanh Huyền sờ sờ con mắt của mình, ừ, đôi mắt nằm ở đây.
“Lăng, Lăng trưởng lão.” Tề Viện không cam lòng hành lễ.
Lúc trước có vài lần kinh nghiệm, trong lòng Tề Viện biết tạm thời không dễ chọc nàng, liền muốn tìm lý do thoát thân.
Lăng Thanh Huyền không nói chuyện, đang nghĩ làm cách nào vạch trần nàng ta.
Thấy nàng phát ngốc, Tề Viện nhanh chân xoay người.
“Bổn tọa cho ngươi đi rồi sao?”
Tề Viện:……
Không cho nàng ta đi là muốn nàng ta ở chỗ này ngắm cảnh sao?
Đầu óc Lăng Thanh Huyền có phải hỏng rồi hay không, ngày nào cũng trêu chọc nàng ta!
“Lăng trưởng lão, nếu không có việc gì để nói, ta……”
“Lăng Thanh Huyền, ta là đương triều công chúa, chất nữ của môn chủ Càn Khôn Môn, ai cho phép ngươi dám làm càn trước mặt bổn công chúa? Ngươi bất quá chỉ là một lão bà không ai muốn, đừng ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc, liền dám kiêu ngạo trước mặt bổn công chúa, linh khí mạnh thì như thế nào, trừ bỏ Càn Khôn Môn, ngươi có thể đi đâu, ta khuyên ngươi nhanh học được cách lấy lòng ta, bằng không ngươi đừng mong ta đối đãi tốt!”
【 Sặc, ký chủ, nữ nhân này hung dữ kiêu ngạo ghê. 】
Cho nên vẫn là giết chết đi.
Khí thế quanh thân Lăng Thanh Huyền biến đổi, chỉ hơi hơi cong tay, linh kiếm nhắm ngay chính giữa Tề Viện, mà một bàn tay to vô hình, xách Tề Viện ở giữa không trung.
Chỉ cần một ánh mắt của nàng, Tề Viện có thể xuống đất làm công chúa ngay.
“Ngươi! Lăng, Lăng Thanh Huyền, ngươi muốn giết ta!” Tề Viện thoát không được, bởi vì thiếu Oxy, nàng ta nôn khan lên, trang dung tinh xảo trên mặt, cũng bởi vì nước mắt và nước miếng sinh lý mà tiêu tan.
Lăng Thanh Huyền không nói chuyện, nhưng đáy mắt sắc lạnh kia đã chứng minh tất cả.
Như rơi xuống hầm băng, Tề Viện cảm giác được linh lực đang xói mòn, nàng ta không phải đối thủ của Lăng Thanh Huyền!
“Cứu, cứu mạng! Oẹ! Thả ra, buông ta ra!” Nàng ta đã bất chấp chật vật, phát đạn tín hiệu bên hông ra.
Nữ nhân này điên rồi! Vậy mà thật sự muốn giết nàng ta!