Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 206: Thái Tử, bức vua thoái vị không? (21)



Lau được một nửa, Ân thị vỗ bàn quát: "Tại sao con không gϊếŧ người? Tại sao gần đây con không gϊếŧ người?"

Mụ giữ chặt tay hắn, si mê nói: "Tay con thật đẹp, nhưng chỉ thời điểm gϊếŧ người mới là đẹp nhất."

"Mính Nhi, mẫu hậu bảo thái y chuẩn bị thuốc cho con, có được không?"

Ánh mắt Sở Mính chớp lên: "Mẫu hậu, nhi thần không có bệnh."

"Vậy ý của con là bổn cung có bệnh?"

Sở Mính rút tay về, đứng dậy. Hắn nhìn phụ nhân duyên dáng, sang trọng kia, lần đầu tiên cảm thấy lạ lẫm.

Có gì đó không đúng. Phương thức ở chung như thế này làm hắn cảm thấy rét lạnh, chứ không phải ấm áp.

Khi ở cùng Lăng Thanh Huyền, rõ ràng cả người nàng đều lạnh lẽo nhưng hắn vẫn cảm thấy ấm áp.

"Mẫu hậu, nhi thần trở về xử lý chính vụ, người từ từ dùng bữa."

Sở Mính xoay người đi ra ngoài, Ân thị đột nhiên đứng dậy hô to: "Không được đi! Con đứng lại cho bổn cung!"

Lần này, Sở Mính không tiếp tục nghe theo lời mụ nữa.

Đầu óc hắn thật hỗn loạn, không phân biệt rõ những việc mình làm, cái nào là đúng, cái nào là sai.

【Hệ thống cảnh báo: Nhân vật phản diện Sở Mính giá trị hắc hóa đạt 20. 】

Lăng Thanh Huyền đang cầm điểm tâm khựng lại, sau đó há miệng nuốt vào.

Vốn dĩ đã thanh trừ, kết quả bây giờ lại xuất hiện.

Thế quái nào mà chỉ cần không có nàng bên cạnh là loại sự tình này chắc chắn sẽ xảy ra vậy chứ?

【Ký chủ, đừng lầm bầm nữa. Mau đi xem một chút đi. Nhân vật phản diện bị đánh.】

Tiểu Lục vừa bỏ một miếng bánh ngọt vào miệng liền thấy Lăng Thanh Huyền đứng bật dậy. Nàng ta ho sặc sụa, suýt nữa bị nghẹn chết.

Đại lão, ngươi ít nhất nói trước một tiếng đi chứ. Hù chết ta!

"Quốc Sư, sao vậy?"

Lăng Thanh Huyền không nhìn nàng ta, phủi tay: "Giữ nhà. Ta ra ngoài một lát."

"Dạ."

Khoan đã, sao nàng ta lại thành đứa giữ nhà rồi?

Khóe miệng Tiểu Lục giật giật.

____________________________________________________________________

Sở Mính nhìn trăng sáng treo cao trên bầu trời, trong lòng lại là một mảnh hỗn độn.

Đầu đau quá, như thế muốn nổ tung ra.

Tràng cảnh màu máu đỏ hết lần này đến lần khác quét qua tâm trí hắn, sau đó một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, xua đuổi những hình ảnh đỏ tươi đó đi.

"Tiểu Thanh... Tiểu Thanh..."

Hắn nỉ non cái tên đó, trong lòng không kiềm được mà nhói đau: "Thân ái..."

Hắn bước trên hành lang dài, thân mình lung lay không vững, cuối cùng tựa hẳn vào tường.

Mang theo u hương thanh lãnh, một bàn tay trắng nõn duỗi tới, nhẹ nhàng đặt lên hai má hắn.

"Ai đánh ngươi?"

Tiếng nói lạnh tanh này lại như nắng ấm giữa ngày đông, chiếu thẳng vào đáy lòng âm u, đỏ máu của hắn.

Đôi mắt phản chiếu ngân hà, hiện ra từng đốm sáng nhỏ, nhìn nữ tử xuất hiện trước mặt mình.

Hắn đột nhiên ôm nàng vào lòng, giọng nói run rẩy: "Tiểu Thanh, ta tìm được nàng rồi."

Nàng như liều thuốc an thần, chỉ có dựa sát vào nàng, bệnh của hắn có thể khỏi hẳn.

Lăng Thanh Huyền đẩy hắn ra, nhíu mày, nhìn vết thương trên mặt hắn. Vừa nhìn đã biết là nữ nhân đánh, vết móng tay rõ ràng như vậy.

Còn vết thương trên môi hắn, thấy được cả thịt bên trong, máu đông cũng che không hết được.

Là mụ điên Ân thị làm?

【Hệ thống cảnh báo: Ký chủ có xu thế hắc hóa! Ký chủ có xu thế hắc hóa! Xin ZZ mau chóng ngăn cản! Mau chóng ngăn cản!】

【Ký chủ! Mau bình tĩnh lại! Ngươi không thể hắc hóa được, nếu không vị diện sẽ sụp đổ đó. Ký chủ!】

Trong đôi mắt lạnh băng không gì có thể thâm nhập được, bóng tối đang dần gặm nuốt đi ánh sáng.

Đôi môi ấm áp đến gần, mang theo hương vị máu tanh truyền tới, mỗi một lần trằn trọc đều làm miệng vết thương đau nhói.

Sở Mính đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn quyết không thả đôi môi lạnh lẽo của nàng ra. Dường như chỉ có như vậy, hắn mới có thể chân thật mà cảm nhận được nàng.

【Hệ thống nhắc nhở: Trạng thái của ký chủ khôi phục bình thường.】

ZZ thở phào nhẹ nhõm, yên lặng ẩn thân.

Một bên là hương điểm tâm ngọt ngào, một bên là vị máu tươi tanh mặn.

Cả hai dung hợp lại hài hòa ngoài ý muốn, suy nghĩ của Lăng Thanh Huyền bị đưa lên mây, đến khi hoàn hồn, mới đè hắn lại.

"Đi theo ta."

"Tiểu Thanh?"

Ánh trăng chiếu rọi con đường nhỏ, bao phủ một vầng ánh sáng bạc lên thân hai người.

Tầm mắt Sở Mính dán chặt lên người thiếu nữ, tựa như đi theo nàng, chuyện khó khăn đến cỡ nào cũng có thể dễ dàng giải quyết.

Thái Tử điện hạ không ai dám đến gần, hiện tại đang bị một nữ tử quang minh chính đại kéo vào tẩm điện của hắn ở Đông cung.

Tiêu thị vệ truyền đạt mệnh lệnh không cho phép bất kỳ ai nói ra nói vào.

Lăng Thanh Huyền thuần thục lấy hộp thuốc ra, ngồi trên giường lớn mềm mại, bôi thuốc cho Sở Mính.

"Ui da!"

Thiếu niên mặt mũi nhăn tít, nhỏ giọng kêu: "Đau."

Đôi mắt chưa đựng cả ngân hà kia giờ đây đong đầy bóng hình nàng.

Gương mặt thiếu nữ vẫn không chút biểu tình, miệng lại nói: "Ta nhẹ tay chút."

Sở Mính nhẹ nhàng thở ra, lực trên môi thật sự nhẹ đi nhiều.

Giống như cẩn thận từng li từng tí nâng niu trân bảo.

Tâm trạng của hắn đột nhiên vui tươi hơn hẳn, nhịn không được hôn nàng một cái.

Thuốc mỡ mới bôi xong cứ thế bị dính lên mặt Lăng Thanh Huyền.

Lăng Thanh Huyền: ... Nhịn! Trẻ trâu không thể đánh!

"Ở đây cũng đau." Sở Mính chỉ lên má.

Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt, lấy thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng bôi cho hắn.

Đầu ngón tay lạnh lẽo cọ xát, cảm giác nóng rát trên má giảm đi không ít.

Đến khi trên môi cùng trên má đều bôi thuốc xong, Sở Mính lại bắt đầu ăn vạ.

"Hôn ta được không?"

"Dính thuốc."

"Vậy ôm ta có được không?"

Lăng Thanh Huyền vẻ mặt lạnh lùng ôm lấy hắn.

Thỏa lòng mong muốn, Sở Mính vùi mặt vào cổ nàng, hít thật sâu.

"Ngứa."

"Ừm." Sở Mính trả lời cho có lệ, lại không hề có ý định dời đi.

"Buông ra."

"Không buông. Ta buông tay ra, nàng sẽ lại biến mất."

Lăng Thanh Huyền hít sâu một hơi, tự nhủ: Nhân vật phản diện bây giờ rất yếu đuối, không thể đánh, không thể mắng.

"Ta sẽ không biến mất."

Sở Mính lắc đầu, cọ cọ: "Nàng sẽ biến mất. Lần trước, nàng nói không cần ta."

... Rốt cuộc là ai cho hắn ảo giác nàng là loại tùy tiện vứt bỏ người khác?

ZZ à?

【Ký chủ, ta nghe rõ và ta không có nha. Xin hãy tập trung an ủi nhân vật phản diện đi ~】ZZ quyết nói không với đổ vỏ.

Bổn tọa mới là người cần được an ủi.

Đang lí luận với ZZ, trên lưng bỗng có một bàn tay vỗ nhè nhẹ, từng chút từng chút một, như đang dỗ trẻ con ngủ.

【Ký chủ ngươi xem, nhân vật phản diện còn biết an ủi hơn người.】

Ha ha, vậy nhường chỗ cho ngươi.

【Xin kiếu!】

Lăng Thanh Huyền thả lỏng cơ thể, học theo Sở Mính, nhè nhẹ vỗ lên lưng hắn.

Sở Mính sững sờ, thần sắc mềm mại, đáy lòng tuôn ra tình cảm hoàn toàn không kiềm chế được.

Hắn nghiêng đầu, không thèm để ý thuốc bôi trên môi, hôn tới. Mặc dù bị Lăng Thanh Huyền đẩy ra nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.

"Đừng đi, có được không?"

"Không đi!"

Hỏi thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều! Phiền muốn chết!

"Vậy nàng ngủ lại với ta."

"Ngủ."

"Dạy ta làm giống trên bức họa."

"Dạy."

Lăng Thanh Huyền cũng không biết chính mình trong cơn bực bội đã đồng ý chuyện gì, cảm thấy gò bó trên người buông lỏng, Sở Mính không ôm nàng tiếp.

Lăng Thanh Huyền: ?

Gương mặt trắng nõn của thiếu niên được bôi thuốc mỡ trong suốt, bên má lành lặn đỏ ửng.

Mắt hắn sáng lên, đặt tay lên đai lưng, thong thả, nhẹ nhàng kéo ra.

Đai lưng rơi xuống, hắn lại giơ tay cởi bỏ áo ngoài phiền phức trên người.

============================================================================

Hu hu, hôm qua mới đi tiêm mũi 3. Tới khuya sốt cao, đau đầu, nằm liệt giường đến tận chiều hôm nay. Bây giờ tay vẫn còn sưng đau. 。゜゜('O`)°゜。

Mọi người cho mình thiếu lại một chương nha o(TヘTo)

================================================================================

Truyenfull đáng sợ ghê. Chưa gì đã tìm re-up rồi. Còn gộp chung với phần làm dang dở của nhóm người ta nữa chứ. o(〒﹏〒)o


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.