Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 209: Thái Tử, bức vua thoái vị không? (24)



"Không cần." Thiếu nữ cự tuyệt hết sức kiên  quyết.

Thân mình Sở Mính hơi sững lại, trái tim cũng từ từ chìm xuống.

Đôi môi mềm mại kia khẽ nhúc nhích, chuyển qua khóe môi của hắn: "Ngươi cứ là chính mình là được. Không cần vì ta mà thay đổi."

Những lời chưa nói biến thành hơi thở lâm li, triền miên, tim của Sở Mính vì nàng mà nhảy.

Chờ hô hấp bình ổn lại, Sở Mính dính lấy nàng: "Thanh Nhi, ta muốn cưới nàng. Làm Thái Tử Phi của ta đi. Sau này, làm Hoàng Hậu của ta."

Cưới gì mà cưới. Tập trung lo công danh sự nghiệp không tốt sao?

Kế hoạch của chúng ta là bức vua thoái vị, đắp chiếu cho nam nữ chính cùng Hoàng Đế. Vĩ đại biết mấy.

Lăng Thanh Huyền lấp kín miệng hắn, cự tuyệt trả lời vấn đề này.

Sở Mính bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, quên mất mình đang định nói gì.

Ân thị được đưa về lãnh cung, tăng cường canh gác, người khác không vào được, mụ cũng không ra được. Các thái giám, cung nữ kia được Sở Mính bảo đảm, sẽ không dễ dàng bị Ân thị tổn thương.

Đêm đó Lăng Thanh Huyền giúp Sở Mính thay thuốc, hôm sau liền trở về Chiêm Tinh Lâu.

Vừa bước sang tháng mới, Tam hoàng tử là người đầu tiên chạy đến Chiêm Tinh Lâu.

Chuyện bị hố lần trước xem như bỏ qua, gã đòi được binh phù từ chỗ Thái Hậu, vô cùng đắc ý: "Quốc Sư, có muốn quy thuận về dưới trướng của bổn hoàng tử không?"

Tiểu Lục trợn mắt: "Tam hoàng tử xác định muốn hỏi vấn đề này?"

Lãng phí một cơ hội không phải lỗi của nàng ta đâu đó.

Tam hoàng tử hình tượng tốt đẹp, được bá tánh ủng hộ, lúc này lại chỉ nhìn thấy lợi trước mắt, muốn đem tất cả mọi thứ có ích cho mình khống chế trong lòng bàn tay.

"Quốc Sư, ta muốn biết tác dụng của Chiêm Tinh Đài."

Tiểu Lục liếc sang Lăng Thanh Huyền, thấy nàng không thèm để tâm, bèn trả lời: "Vu Dụ Quốc có hai phương thức kế thừa ngai vị. Một là Thái Tử thuận kế. Hai là dưới sự chỉ dẫn của Chiêm Tinh Đài, chọn ra tân hoàng."

Hoàng Đế dĩ nhiên sẽ tin tưởng Chiêm Tinh Đài hơn. Tiểu Lục cũng đoán được ý đồ của vị Tam hoàng tử này rồi.

"Quốc Sư, nếu ngươi chọn bổn hoàng tử làm tân hoàng, bổn hoàng tử sẽ bảo đảm cho ngươi cả đời bình an."

Ẩn ý chính là không chọn gã thì khó giữ được bình an?

Tiểu Lục hơi hoảng.

Ý đồ của Tam hoàng tử cũng quá rõ ràng rồi, nàng ta cầm cự không được.

"Quốc sư vong, nước cũng mất. Tam hoàng tử, chớ có uống nước cả cặn."

Giọng thiếu nữ thanh lãnh truyền đến từ phía sau rèm. Tam hoàng tử cảnh giác nhìn về hướng xuất phát của giọng nói: "Là ai?"

Giọng nói này có chút quen tai, đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải.

Tiểu Lục vội vàng giải thích: "Là nha hoàn của thần, Tam hoàng tử chớ trách. Vấn đề đã hỏi xong, mời ngài trở về."

Không hiểu vì sao Sở Cẩm cảm thấy chủ  nhân của giọng nói kia có chút nguy hiểm. Lần này, gã tuyệt đối  không thể hành sự lỗ mãng, nhất định phải lên kế hoạch kỹ càng.

Sau khi gã rời đi, Tiểu Lục nằm dài trên ghế.

Sao trước đây nàng ta không nhận ra làm Quốc Sư mệt mỏi như vậy chứ?

Liếc nhìn thấy tầm mắt của Lăng Thanh Huyền đang chuyển qua bên này, nàng ta vội vàng ngồi dậy.

"Quốc Sư, sao ngươi về Chiêm Tinh Lâu một thời gian rồi còn chưa chịu khôi phục thân phận?"

Chẳng lẽ cố ý giám thị nàng ta?

Tiểu Lục hiện tại thật muốn quỳ rạp xuống đất, cầu xin được giao trả chức Quốc Sư này.

Lăng Thanh Huyền nằm yên bất động.

Nàng thích ở chỗ này vì một lý do rất đơn giản: Ở đây sẽ không gặp xui xẻo.

【Ký chủ, ngươi đối với nhiệm vụ lần này không có tí hăng hái nào hết vậy.】

Bởi  vì số người không thể gϊếŧ quá nhiều.

【Chúng ta dịu dàng một chút không tốt sao?】

Ngươi từng thấy đại lão nào dịu dàng hả?

【...】Bổn heo sẽ không nói lúc ở bên cạnh nhân vật phản diện, ký chủ hết sức dịu dàng đâu.

"Chưa đến lúc." Lăng Thanh Huyền trả lời Tiểu Lục một câu.

Tiểu Lục thở dài: "Vậy ngươi còn nhớ rõ điệu múa của Quốc Sư ở Tế Thiên Thịnh Điển chứ?"

Lăng Thanh Huyền: ... Sao không ai nói với nàng làm Quốc Sư còn phải biết nhảy múa!

Tiểu Lục đang muốn dặn dò vài câu, đã thấy Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt đem bộ trang phục kia nhét vào tay nàng ta.

"Ngươi múa đi."

"Hả?" Tiểu Lục thật sự luống cuống. Quốc Sư chân chính múa Tế Thiên Vũ mới có tác dụng, nàng ta có múa gãy chân cũng vô ích mà.

"Quốc Sư, Tiểu Lục múa thì ông Trời không giáng phúc trạch xuống đâu."

"Phải thế nào mới tính là phúc trạch giáng xuống?" Lăng Thanh Huyền khiêm tốn thỉnh giáo.

Không hiểu sao Quốc Sư thế này có chút đáng yêu, Tiểu Lục không kiềm được nhìn thêm vài lần. Sao trước đây không nhận ra Quốc Sư xinh đẹp như vậy nhỉ?

"Gió mát ùa về, mưa ướt đất cằn, vạn vật hồi xuân, phúc trạch thâm hậu."

Lăng Thanh Huyền hiểu rõ, tìm ZZ tra lịch dự báo thời tiết.

ZZ: Ký chủ, ngươi múa một bài thì mất miếng thịt nào sao? ( ╯°□°)╯ ┻━━┻

_______________________________________________________________________

Tư Mã Vân Y tu dưỡng một thời gian dài vẫn không nhận được tin tức của Tú Nhi, bèn đi tìm cô cô Tẩy Y Cục.

Ả chất vất liên hồi: "Tú Nhi đâu? Chẳng lẽ leo lên được cành cao rồi nên không muốn hoàn thành giao dịch với ta?"

Ánh mắt cô cô nhìn ả có chút kỳ quái cùng trốn tránh: "Tư Mã tiểu thư, ngươi còn chưa biết sao?"

"Chuyện gì?"

Giọng điệu cô cô lành lạnh: "Tú Nhi bị xử trượng hình. Chết rồi."

Bảo một người chết liên hệ với ả, không sợ bị hù chết sao?

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói Tú Nhi chết rồi." Tư Mã tiểu thư này lãng tai à? Cứ bắt bà ta lặp lại.

Tư Mã Vân Y như thể rơi vào hầm băng, tay chân lạnh run. Chết rồi? Quả nhiên, Đông cung không phải là nơi cho người ở. Tú Nhi mới vào có mấy ngày, đã chết rồi.

Nhưng vì cái gì vẫn chưa truyền ra tin tức Lăng Thủy Thanh chết?

"Lăng... Tiểu Thanh có từng tới đây không?"

Cô cô nói dối không chớp mắt: "Chưa từng tới. Gian phòng ta chuẩn bị đã đóng mạng nhện luôn rồi."

Tư Mã Vân Y nghiến răng,  lại cho cô cô ít ngân lượng.

"Nếu nàng tới, nhanh chóng báo cho ta biết."

Cô cô nhận lấy bạc, mặt đầy sắc xuân: "Được."

Phen này kiếm bộn.

Trên đường tới Nhạc Cung, Tư Mã Vân Y tâm thần không yên. Ngày nào chưa tìm được Lăng Thủy Thanh, ả còn sống trong lo sợ ngày đó.

"Bộp!"

Nhạc phổ rơi xuống đát, Tư Mã Vân Y mới nhận ra mình vừa va phải ai đó.

Ả vốn đang bừng bừng lửa giận, muốn tìm chỗ phát tác, ngẩng đầu nhìn thấy nam tử mặc trường sam màu nguyệt  bạch, đang nở nụ cười ấm áp.

"Tư Mã tiểu thư, không sao chứ?"

Giọng nói nam tử nhẹ nhàng, khoan khoái, hết sức êm tai. Tư Mã Vân y gật đầu, bị nụ cười của y làm lóa mắt.

"Không sao. Công tử đây là..."

"Tại hạ Khúc Nhạc, là nhạc sư trong cung. Dạo trước thân thể khó chịu, hôm nay mới đến." Khúc Nhạc nhặt nhạc phổ kia lên, khóe miệng cong cong.

Gương mặt tuấn dật tăng thêm nụ cười rạng rỡ, Tư Mã Vân Y nhịn không được mà đỏ mặt: "Ra... ra là vậy."

Khoan đã, làm sao  y biết được thân phận của ả? Chẳng lẽ đã sớm thầm chú ý đến ả?

Nghĩ đến đây, ả nắm khăn tay, lời ít ý nhiều: "Khúc công tử, ta cũng phải đến Nhạc Cung. Cùng nhau đi đi."

Không giống với sự kinh diễm khi nhìn thấy Sở Mính, y có một loại khí tức làm người khác cảm thấy rất gần gũi. Tư Mã Vân Y cảm thấy y so với Tam hoàng tử còn tốt hơn.

Khí vận của ả, hẳn vẫn đang hấp dẫn nam tử này. Nếu có thể lấy được lòng ái mộ của y...

"Vân Y!"

Bên cạnh truyền đến giọng nam tử bạo nộ. Tất cả cử chỉ của Tư Mã Vân Y đều bị Sở Cẩm nhìn thấy. Gã lao đến, nắm chặt lấy cổ tay của ả, hướng về phía Khúc Nhạc tuyên bố chủ quyền.

"Khúc nhạc sư, nàng là nữ nhân của bổn hoàng tử, khuyên ngươi chớ nên nảy sinh ý đồ gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.