Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 240: Huyết bộc, ngươi thật ngọt (22)



Sau khi thôn trưởng cùng Dạ Mộc trấn an thôn dân xong, Dạ Mộc trở về phòng mình.

Đúng lúc nhìn thấy Lăng Thanh Huyền đang tháo băng vải trên tay.

"Khoan đã!" Dạ Mộc chạy tới, đè tay nàng lại: "Còn chưa khỏi, sao lại tháo ra?"

Lăng Thanh Huyền lạnh mặt.

Tiểu gia hỏa băng quá xấu.

Nàng băng một tay còn đẹp hơn.

【Ký chủ, ta đề nghị ngươi dùng lí do khác.】

Lăng Thanh Huyền tháo hết băng vải ra, quơ quơ tay: "Bởi vì lành hẳn rồi."

Lòng bàn tay mịn màng, trơn bóng, vết tích gì cũng không có.

Năng lực khôi phục của Huyết tộc rất mạnh, Dạ Mộc cũng là lần đầu nhìn thấy.

Sau cơn kinh ngạc, màu mắt hắn tối lại.

"Huyết tộc có thể trường sinh bất lão, phải không?"

Lăng Thanh Huyền gật đầu. Đúng vậy.

Thiếu niên cười khổ, ngước mắt, đôi đồng tử hổ phách chứa đầy ưu thương: "Nhưng ta... là nhân loại."


Lăng Thanh Huyền vừa định nói nhân loại cũng không có vấn đề gì, nếu hắn muốn trở thành Huyết tộc cũng được mà.

Dạ Mộc lại giành trước một bước: "Ta thống hận Huyết tộc, mãi mãi không muốn biến thành Huyết tộc. Ta muốn sống dưới ánh mặt trời."

"Nếu một ngày nào đó, ta bị biến đổi, xin hãy gϊếŧ ta đi."

"Thân ái."

【Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật phản diện Dạ Mộc giá trị hắc hóa đặt 50, độ hảo cảm đạt 50. Số liệu dị thường, xuất hiện tình huống ngang bằng nhau, kích hoạt nhiệm vụ ẩn giấu bản nâng cấp. 】

【Nhiệm vụ ẩn giấu bản nâng cấp:  Giá trị hắc hóa cùng giá trị hảo cảm của nhân vật phản diện Dạ Mộc đồng thời đạt 100 điểm. Nếu không nhiệm vụ sẽ được phán định là thất bại.】

Lăng Thanh Huyền: ???

Hệ  thống này muốn lên trời à?


Chơi tư thế đa dạng như vậy?

Lăng Thanh Huyền đứng dậy, nhìn về phía thiếu niên: "Cho  nên... ngươi cũng thống hận ta?"

Vô lương tâm.

Tiểu gia hỏa kiểu này vẫn là bỏ đi.

Dạ Mộc lúc này mới thoát khỏi dòng cảm xúc của chính mình, cuống quít giải thích: "Không phải, ngoại trừ nàng. Kẻ duy nhất ta không hận, chỉ có nàng!"

Thiếu niên nóng lòng muốn giải thích: "Ta... Ưm!"

Đôi môi hơi khô nứt bị ngậm lấy, hương thơm mát lạnh quấn quanh, đại não Dạ Mộc hỗn loạn từng bừng,  chuyện gì cũng không nghĩ được.

Lăng Thanh Huyền đầy bá khí mà hôn, xâm chiếm toàn bộ không gian của hắn.

__________________________________________________________________________

【Ký chủ, điểm hảo cảm hiện tại của nhân vật phản diện Dạ Mộc là 55. Xin không ngừng cố gắng nha ~】

Vẻ mặt Lăng Thanh Huyền lạnh nhạt.


Hôn môi một cái tăng 5 điểm, nàng hôn thêm 9 lần nữa là tròn 100.

【Ký chủ, không thể tính như vậy đâu!】

Trên đường trở về, Lăng Thanh Huyền một mực nắm tay hắn dắt đi.

Không có lời cho lắm, quá không có lời.

"Thân ái, làm sao vậy?"

Lăng Thanh Huyền lạnh giọng: "Ngươi gọi 'thân ái" cũng rất thuận miệng, trước đây từng gọi người khác như vậy rồi?"

Thiếu niên sững sờ, dừng bước, đứng trước mặt nàng: "Không có, chỉ có một mình nàng. Ta cũng không biết vì sao, trông thấy nàng liền muốn gọi như vậy. Nếu nàng không thích, ta gọi nàng là Lâm Đạt vậy."

"Không cần, cứ thế đi."

Thiếu niên cong lên vành môi đẹp đẽ, nắm chặt lấy tay nàng: "Thân ái."

"Ừ."

"Thân ái."

"Ừ."

"Thân..."

"Còn gọi nữa, ta sẽ hôn ngươi!"

Có thôi không thì bảo?!

Sao tiểu gia hỏa ở thế giới nào cũng y như nhau?!
【...】Có phải ký chủ phát hiện ra gì đó rồi không? Thật mệt tim!

Thiếu niên mím môi, cảm xúc của nụ hôn ban nãy còn đọng lại trên môi. Gọi một lần, hôn một lần?

Hắn nhìn đôi môi ướt át của nàng, cúi người hôn một, tiếp đó lại hôn một cái.

Ngắn ngủi, nhanh chóng.

Lăng Thanh Huyền ngơ ngác nhìn hắn.

"Ta gọi hai lần, cho nên phải hôn hai cái."

Lăng Thanh Huyền chớp chớp mắt.

Không phải nên là bổn tọa hôn hắn sao?

Không được, phải lấy lại danh dự.

Nàng nhón chân lên, ôm mặt của hắn hôn lại hai cái.

Dạ Mộc bật cười bất đắc dĩ. Sao trước kia hắn không phát hiện nàng đáng yêu như vậy chứ?

Thật muốn giấu đi, không để bất cứ kẻ nào mơ tưởng đến nàng.

【Hệ thống cảnh báo: Nhân vật phản diện Dạ Mộc giá trị hắc hóa đạt 55.】

Lăng Thanh Huyền kéo tay hắn tiếp tục đi.
Giá trị hắc hóa này thật là đuổi theo sát nút.

____________________________________________________________________

Lăng Thanh Huyền cảm thấy có chút bất thường.

Dạo này trong cung điện yên tĩnh hơn rất nhiều. Lợi Sâm mọi khi rất thích lắc lư bên cạnh nàng, nhưng mấy ngày này số lần xuất hiện cũng ít đi.

Mặc dù nàng thích an tĩnh nhưng loại an tĩnh này có chút quỷ dị.

Cửa thư phòng bị gõ vang, Lăng Thanh Huyền phất tay, cánh cửa liền mở ra.

"Nữ vương! Ta muốn cùng ngài tham gia dạ tiệc của phu nhân Khải Cát Nhĩ."

"Không được." Lăng Thanh Huyền đóng dấu lên bức thư, lấy ra phong thư  tiếp theo.

Mấy tên Huyết tộc này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.

Chúc ngủ ngon, chúc ngày tốt lành đều phải gửi thư tới.

Nàng có cần phải trả lời 'ngươi hôm nay ăn gì?' không?

【Ký chủ, đây là lễ nghi đặc thù của người ta mà.】
Hứ, dùng điện thoại không tiện hơn sao?

【Thời này đã phổ biến đâu mà ~】

Á Khắc thấy bộ dạng lạnh nhạt của nàng, ủy khuất nói: "Nữ vương đại nhân, ngài không muốn uống máu Á Khắc thì thôi, ngay cả tâm nguyện của Á Khắc, ngài cũng làm như không thấy. Ta chỉ muốn cùng ngài đi đó đây cho biết việc đời thôi mà."

Lăng Thanh Huyền chỉ tay về phía cửa sổ: "Ngươi ra khỏi cung điện này cũng có thể trải việc đời."

Á Khắc: ...

Tại sao cứ có cảm giác không cách nào câu thông với nữ vương đại nhân được vậy  chứ?

"Nữ vương đại nhân, ra khỏi cung điện, ta sẽ trở thành thức ăn của những Huyết tộc khác, ngài đành lòng sao?"

Giọng điệu  thiếu niên mềm mại, nũng nịu.

Lăng Thanh Huyền lại lấy một phong thư khác, mặt không biểu tình: "Đành lòng."

Ngươi đâu phải tiểu gia hỏa nhà ta, đương nhiên đành lòng.
Á Khắc níu lấy quần áo trước ngực: "Nữ vương, ta muốn hỏi một vấn đề. Vì sao ngài không muốn cắn ta cơ chứ?"

Y thật sự không lí giải được, rốt cuộc y có chỗ nào không tốt.

Huyết tộc bình thường tuyệt đối không thể cưỡng lại y được.

Lăng Thanh Huyền ngừng công tác trong tay, nghiêm túc nhìn y: "Bởi vì ngươi không phải Dạ Mộc. Ta chỉ cắn mình hắn."

Á Khắc khiếp sợ, đột nhiên ý thức được điều gì, chạy tới trước bàn, hỏi: "Nữ vương, ngài thích Dạ Mộc?"

Lăng Thanh Huyền không lên tiếng.

"Tại sao?! Tại sao nữ vương ngài lại thích một nhân loại? Chẳng lẽ ngài định biến đổi hắn thành Huyết tộc?"

Vị trí của mình bị cướp, Á Khắc có chút không chấp nhận được.

Ý nghĩ Huyết tộc thích nhân loại hết sức hoang đường, nhưng y lại cảm thấy suy đoán này khả năng chính xác rất cao.
Thế nhưng, Huyết tộc trường sinh, còn nhân loại thì không thể.

Trong suy nghĩ của y, Lăng Thanh Huyền nhất định muốn chuyển đổi Dạ Mộc thành Huyết tộc.

Dưới ánh mắt khiếp sợ, nôn nóng của Á Khắc, Lăng Thanh Huyền chỉ nhàn nhạt liếc mắt: "Không."

"Cái gì?"

Á Khắc cảm thấy thính giác của mình có vấn đề rồi.

"Không chuyển đổi hắn thì hai người làm sao có thể vĩnh viễn ở bên nhau?"

Bị đôi đồng tử đỏ tươi nhìn chòng chọc, Á Khắc cảm thấy da đầu tê dại. Hình như y đã quá bất kính.

Lăng Thanh Huyền đẩy phong thư qua một bên, đứng dậy: "Có vẻ như ngươi rất quan tâm chuyện của bọn ta?"

Á Khắc oán thầm. Đương nhiên quan tâm, không chuyển đổi Dạ Mộc thì đem cơ hội sơ ủng cho y đi.

Y cảm thấy nữ vương lúc này rất dễ nói chuyện, cho nên nói ra mục đích của mình: "Nữ vương, ta muốn trở thành Huyết tộc, ngài có thể sơ ủng ta không?"
Lăng Thanh Huyền cự tuyệt hết sức dứt khoát: "Không thể."

Sơ ủng cũng phải cắn, nàng không cắn những người  khác.

Á Khắc như quả bóng xì hơi, mặt ủ mày ê: "Rốt cuộc Dạ Mộc có gì tốt? Làm nữ vương coi trọng hắn như vậy?"

Tia nắng ban mai chiếu rọi lên thân Lăng Thanh Huyền, bao phủ quanh nàng một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Đôi mắt lạnh lẽo kia dường như nhiễm lên một tia dịu dàng cùng ấm áp.

"Hắn chỗ nào cũng tốt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.