Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 79: Boss, cầu phủng hồng (17)



"Tỷ tỷ, tại sao không nói chuyện? Sợ nghệ sĩ của chị nghe được sao? Chẳng lẽ chị đối với hắn có tâm tư xấu xe?"

Quan sát sắc mặt của Lăng Thanh Huyền, Lăng Tĩnh thật thất vọng. Nữ nhân này thế mà một chút phản ứng khác thường cũng không có. Cứ như cô ta chỉ đang nói lời thừa thãi.

Trên thực tế, ZZ đang hoảng như heo gặp nước sôi. Nó cố khuyên Lăng Thanh Huyền phải bình tĩnh: 【Ký chủ, thế giới tốt đẹp như vậy, muôn ngàn lần không thể quá tạo bạo. Chúng ta không thể trực tiếp xử lý cô ta được. Bình tĩnh! Bình tĩnh! 】

Nữ nhân phiền phức, xử lý là được.

Đây là câu ZZ sợ nghe thấy nhất.

Nhưng lần này Lăng Thanh Huyền cũng không có nói ra lời đơn giản thô bạo, cũng không có trực tiếp động thủ, mà là kéo Tiêu Ý về cạnh mình, nhướng mày nhìn Lăng Tĩnh.

"Tôi cùng nhân viên của mình có bất luận hành vi gì, cô đều không có quyền nhúng tay. Lăng Tĩnh, lo mà giữ Mạnh Bình cho chặt, tuyệt đối đừng buông tay."

Như vậy mới tiện cho bản tọa giải quyết một thể.

Lăng Tĩnh nuốt nước bọt, khó mà tin được mình lại vô lực phản bác. Cô ta trơ mắt nhìn Lăng Thanh Huyền lôi kéo Tiêu Ý đi qua trước mặt mình.

"Đúng rồi, nhà đầu tư cho 'Liệt Tù' cũng không chỉ có mình Mạnh thị đâu."

Lăng Tĩnh thần kinh căng thẳng: "Lăng Nặc, chị có ý gì?"

Lăng Thanh Huyền không trả lời. Ngược lại là Tiểu Tần, từ bên cạnh dẫn một diễn viên nữ khác của công ty đến, giao phó cho người đại diện, để hắn đi an bài thử vai.

Buổi thử vai còn đang tiếp tục, Lăng Thanh Huyền trước mặt tất cả mọi người, đưa Tiêu Ý ra ngoài tìm băng ghế, lại đến máy nước nóng lạnh, rót cho hắn một ly nước nóng.

Sau đó cô ngồi xuống cạnh hắn, ghé mắt nhìn hắn: "Nếu lần này trúng tuyển, khi quay chính thức sẽ có nhiều đoạn diễn trong tối, anh có thể chống đỡ được không?"

Nếu không thể chống đỡ, cô giúp tiểu gia hỏa đổi kịch bản khác.

Nữ diễn viên mà cô mang tới, kỹ thuật diễn xuất tốt hơn Lăng Tình nhiều. Hơn nữa còn từng đóng phim ngắn, lại đầu tư thêm đẻ giảm bớt áp lực của đạo diễn. Kết quả tuyển chọn như thế nào, hẳn là nằm trong dự liệu.

Đến nỗi Tiêu Ý, chứng sợ tối này...

"Tôi có thể." Nâng ly nước ấm áp, hướng về phía cô nở một nụ cười không chút giả dối: "Bộ phim này, tôi có thể lấy được vai nam chính, cho cô một thành tích thật xinh đẹp."

Cô cũng không phải giáo viên, cần thành tích làm quái gì.

Lăng Thanh Huyền cảm thấy có thể hắn có chút hiểu lầm.

Cho nên cô liền giải thích cho hắn nghe: "Đây là tác phẩm tái xuất đầu tiên của anh. Anh không phải giành thành tích cho tôi, mà là cho chính anh. Tiêu Ý, tương lai của anh là do chính anh quyết định."

Tiêu Ý nhìn mặt nước gợn sóng, phản chiếu đôi mắt mang theo chút nghi ngờ của hắn. Thế nhưng chỉ chốc lát sau, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định.

Hắn làm gì có cái gì là cao thượng tín niệm.

Trước kia không có, hiện tại cũng không có. Chỉ là về sau, hình như đã tìm được.

Vì người nào đó, hắn nguyện ý dốc ra toàn bộ thực lực của mình.

"Lăng tổng."

"Hử?"

Tiêu Ý thổi khói trong ly: "Hôn ước là chuyện thế nào?"

Hắn muốn chính tai nghe cô nói, không muốn tự đi điều tra. Hết thảy những gì liên quan tới cô, hắn muốn cô tự mình nói cho hắn biết.

Lăng Thanh Huyề nghĩ nghĩ, tìm từ cho đúng: "Đính hôn từ trong bụng mẹ."

Chuyện do trưởng bối quyết định, nguyên chủ lúc đó không có biện pháp cự tuyệt.

Ngữ khí bình bình đạm đạm, lại làm Tiêu Ý nổi lên ghen tuông: "Bây giờ vẫn còn?"

"Anh hỏi chuyện này làm gì?"

Hôn ước kia chỉ tồn tại trên danh nghĩa, không có ý nghĩa. Tiểu gia hỏa không cần chú ý cái này, tự cô có thể lập tức giải quyết dứt điểm.

Tiêu Ý vùi đầu uống nước. Nước này nhất định bị thiu rồi, có chút chua.

Buổi thử vai kéo dài ba ngày, người tới lui không ngừng. Cuối cùng cũng xác định được danh sách nhân vật chủ yếu, chỉ có vài người.

Lăng Tĩnh đang ở trong căn hộ mà Mạnh Bình mua cho cô ta, không ngừng kiểm tra điện thoại. Chờ đến thời gian thông báo vừa đến, cô ta mới nhận được tin từ người đại diện. 

Tin tức trên mặt chữ làm đau nhói mắt cô ta. Nữ 3? Thế mà lại là nữ ba? Đường đường là nghệ sĩ của công ty Nguyên Môi, sau lưng có Mạnh thị làm chỗ dựa, cô ta thế mà chỉ lấy được vai nữ ba?

Càng châm chọc là, cô ta rõ ràng đi thử vai nữ chính. Kết quả lại an bài cho cô vai này. Nữ ba, cô ta nhớ rõ nhân vậy này thời lượng xuất hiện cũng không nhiều, hơn nữa còn là người chết đầu tiên.

Từ nữ chính ban đầu, bị giảm bớt đến trình độ này, nội tâm cực độ không cân bằng. Cô ta gọi cho đạo diễn, không ai bắt máy.

Đành phải gọi lại cho người đại diện, dò hỏi rốt cuộc chuyện là thế nào.

"Cô vốn dĩ vai nữ ba cũng không có. Là công ty tranh thủ mới được đến. Lăng Tĩnh, có phải cô đắc tội với ai không?"

Làm người đại diện, tự nhiên cũng biết bọn họ nắm chắc vai nữ chính trong tay. Lại không nghĩ rằng, nhân vật này cứ như vậy bị vuột mất.

Nhất định có người đang nhằm vào cô ta, hơn nữa có thể đem Mạnh thị cũng áp xuống.

Tay cầm di động của Lăng Tĩnh run nhè nhẹ. Cô ta nhớ tới câu nói nữ nhân kia để lại trước khi đi. Tập đoàn Lăng Thịnh thật sự trở thành nhà đầu tư?

Cô ta buông tay, nét mặt trong gương bởi vì oán hận và ghen ghét mà trở nên dữ tợn, gọi cho Mạnh Bình.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người bắt máy, Lăng Tĩnh lập tức mở miệng: "Mạnh ca ca, vai diễn của em bị cướp. Hơn nữa, tập đoàn Lăng Thịnh bồng nhiên trở thành nhà đầu tư của đoàn phim. Là tỷ tỷ, chị ấy nhất định còn ghi hận chúng ta. Mạnh ca ca, rốt cuộc đến khi nào tỷ tỷ mới có thể tha thứ cho em đây?"

Đầu dây bên kia một mảnh yên lặng, sau đó mới có người lên tiếng.

"Chắc là đời này cũng sẽ không." Lăng Thanh Huyền vuốt vuốt điện thoại, thay nguyên chủ trả lời.

Nhà hàng cao cấp, bữa tối dưới ánh nến, dàn nhạc đang hòa tấy, Lăng Thanh Huyền mơ màng sắp ngủ.

Muốn biết cô hôm nay vì sao đáp ứng tới đây gặp Mạnh Bình? Có hai nguyên nhân. Một là Lăng Thịnh tại bệnh viện nói với cô, hôn ước không thể đơn phương giải trừ, cần gia trưởng hai bên đồng ý. Hai là ZZ bảo cô cần tới nơi này, xoát cảm giác tồn tại trước mặt nam chính.

Thật ra cho dù cô không muốn đi xoát, gã cũng tỉ mỉ chú ý động tĩnh của cô.

Tiếp cuộc gọi của Lăng Tĩnh là ngoài ý muốn. Mạnh Bình đi lấy chút đồ, di động đặt trên bàn, tiếng chuông ồn ào đến dàn nhạc làm mọi người đều nhìn cô, đương nhiên còn có khách khứa bên cạnh.

Cô vốn chỉ muốn tắt chuông, lại không nghĩ vô tình bắt máy, bên kia lập tức truyền đến tiếng của Lăng Tĩnh.

Mà thanh âm của Lăng Thanh Huyền, Lăng Tĩnh cũng hết sức quen thuộc.

Cô ta không nghĩ tới điện thoại của Mạnh Bình lại là Lăng Thanh Huyền bắt máy. Trong lúc nhấất thời sửng sốt, theo sau hét vào điện thoại: "Tại sao lại là chị bắt máy? Mạnh ca ca đâu? Lăng Nặc! Tại sao chị lại ở bên anh ấy?"

Mấy ngày nay, Mạnh Bình vẫn một mực không liên lạc với cô ta. Lăng Tĩnh sợ mình chủ động nhiều lần sẽ làm Mạnh Bình phiền chán. Kết quả không nghĩ tới, gã lại cũng nữ nhân kia ở cùng một chỗ.

Cũng may Lăng Thanh Huyền đưa điện thoại ra xa, mới không bị âm thanh chói tai kia làm thủng màng nhĩ.

Bổn tọa lỗ tai trâu sao? Rống lớn tiếng như vậy làm gì?

Điện thoại của Mạnh Bình không ổn nha.

Lăng Tĩnh bên kia còn lải nhải không ngừng, Lăng Thanh Huyền tiện tay ấn ghi âm, chờ đến khi Lăng Tĩnh thở hổn hển, cô mới cúp máy.

Phụ nữ thời nay thật lợi hại, gọi điện thoại cũng có thể ầm ĩ đến thế.

Bất quá so với thiên lý truyền âm vẫn rất tiện lợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.