Hệ Tình Luyến

Chương 4



Bước vào căn phòng xa lạ, nhìn khắp xung quanh, bài trí thật khác biệt. Thong thả bước ra ban công bên ngoài phòng, hương thơm ngát theo gió thật tự nhiên rót vào tâm can. Cúi đầu nhìn hòn núi giả có nước chảy xuống, bên dưới nuôi thật nhiều cá chép có đủ màu sắc rực rỡ. Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng chiếu lên toàn thân 1 màu vàng óng ả. Phàn Chân Tường lúc này thật trầm tĩnh chờ đợi chủ nhân của căn phòng này về.

Không thể đoán trước được chuyện gì sẽ đến, nhưng vẫn biết chắc 1 điều là người ta sẽ ko bao giờ thưởng cho hắn 1 gương mặt hiền hòa đâu.

Một hai canh giờ lặng lẽ trôi qua, Phàn Chân Tường bước vào phòng trong. Mắt cuối cùng dừng lại ở bức tường trước mặt. Trong đôi mắt ôn nhu kia đang ẩn chứa mê đắm ko cách gì cứu nổi. Người trong bức họa trong nháy mắt đã lấy đi hơi thở của hắn, khiến cho linh hồn như bay lạc ko còn 1 mảnh.

‘Phạch!’ Nhẹ đóng cửa phòng lại. Nhân đứng sững sững bất động, như thu lại toàn bộ hồn phách.

Phàn Chân Tường chậm rãi quay đầu nhìn lại. Mắt thấy người trong bức họa và hiện thực cũng ko khác biệt cho lắm. Vẫn là đang dùng ánh mắt hồng hồng đứng tựa cửa lặng yên nhìn hắn. Phàn Chân Tường tiếp tục hít thở, mãi cho đến khi cậu ngã nghiêng chầm chậm bước lại trước mặt hắn –

Ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn thẳng vàio dung nhan tuyệt sắc kia. Thấy được mắt cậu đang ở trạng thái say mèm. Hai hàng lông mi cứ chút chút lại nhẹ chớp. Vẻ mặt thật buồn bã đang nghiêng đầu mà nhìn.

Phàn Chân Tường không tự chủ được mà giơ tay chải lại vài dúm tóc, gỡ ra mấy cây trâm cài cho cậu. Một mái tóc đen thẳm thẳm như thác nước mà đổ xuống. Vén lên mớ tóc mai, mắt nhìn chăm chăm vào vành tai đang đeo 1 chiếc bông tai màu đỏ tươi. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào viên chân châu được chạm trổ khéo léo. Bỗng thấy cậu cả người chấn động, đôi mắt của người say trong phút chốc lại mở lớn hết cỡ.

「Xoẹt!」

Tiếng càu lên tay phá tan sự yên tĩnh. Phàn Chân Tường nhìn mu bàn tay của mình xuất hiện vết đỏ đỏ. Ko ngờ khi có người chạm vào, cậu lại hung dữ như vậy.

Nhìn cậu đang lùi về sau mà lên tiếng “Đừng sợ ta.”

“Thì ra ngài là Phàn gia!” Đoàn Ngọc thật nhanh miệng, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Phàn Chân Tường cười thật hiền lành. “Đúng vậy, ko ngờ đến phải ko?”

“Đúng là bất ngờ mà.” Đã gặp qua ko biết bao nhiêu nam nhân si mê mình. “Àh…..” Một trận say gần chết lại để mặc thân thể cho người này.

Thân xác tiếp nhận nhiều nam nhân như thế đã sớm mất đi cảm giác rồi. Người đến, người đi,….. có gì khác biệt đâu?

Giá trị duy nhất của cậu ko phải là dựa vào sắc đẹp để kiếm tiền sao?

Cả người đổ sụp xuống cái ghế quý phi[1] chậm rãi dựa vào thân ghế, dung nhan tuyệt sắc gối đầu lên tấm đệm mềm mại. Buồn bả khép hờ đôi mắt, cố bức nước mắt của cõi lòng đang tan nát trở ngược vào trong.

Mỹ nhân đang say nằm trên ghế quý phi như 1 bức họa.

Phàn Chân Tường lặng yên thưởng thức, ko kìm được lòng mà thổ lộ: “Ta thích ngươi.” Tối nay, hắn đến đây để tìm lại phần hồn đã mất trong bức tranh kia.

“Rất nhiều khách nhân đều nói thích ta…” Chậm rãi mở mắt ra, đôi môi đỏ mọng kiều diễm mỉm cười như mị hoặc lòng người, tự động cởi ra xiêm y của mình. Đêm nay rơi vào tay nam nhân xấu xí, cậu biết chắc mình cũng sẽ chẳng được tốt đẹp gì đâu.

Quần áo nữa kín nữa hở, câu dẫn nam nhân bước đến hoan ái đổi lấy 1 số ngân lượng. Chủ tử có lẽ sẽ nhớ đến sự hiện hữu của cậu. Khế ước bán mình chẳng qua là tờ giấy vụn. Cậu ko muốn ở Trích Tinh lâu chịu sự giễu cợt của các tiểu quan khác.

Chủ tử cảnh cáo cậu nên thức thời, ma ma khuyên cậu nên thừa dịp trẻ tuổi quơ lấy 1 số tiền. Bất kể là xấu hay đẹp, đến lúc cởi ra xiêm y phát tiết thì đều có cùng 1 hình dáng thôi.

Cậu khẽ gọi: “Đến đây, ko phải ngài đã bao hạ ta 3 ngày sau, còn đứng ngây đó làm gì?”

Phàn Chân Tường theo lời tiến lên, cúi đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt mãnh liệt của cậu. Rồi như ngoài ý muốn, hắn ko hề phát hiện ra có chút gì đó là miễn cưỡng cả. Là tập mãi mới thành thói quen hay chuyện này chẳng đáng để trong lòng. “Ta ko phải đến để chà đạp ngươi. Bao hạ ba ngày chẳng qua là muốn cho cậu chút tự do thôi.”

Đoàn Ngọc bỗng hừ lạnh 1 tiếng: “Ngài cho ta là quái lạ sao?” Cậu là cam tâm tình nguyện  cả đời giam thân ở tòa nhà xinh đẹp này, để mặc bản thân cho người mua bán, chưa bao giờ có khác vọng đến nơi sạch sẽ hơn cả.

“Ngươi ko quái lạ. Nếu ko ngươi cũng sẽ ko ở chỗ này.” Hắn nói thẳng ra tâm sự trong lòng mình. “Trích Tinh lâu đông người như vậy, ta lại giao tâm cho 1 người vô tình.”

Hở! Đoàn Ngọc giật mình.

Phàn Chân Tường vui vẻ thừa nhận bí mật của hắn, ngắm nhìn thần sắc ngạc nhiên của cậu. Dù cậu có nghĩ nát óc cũng ko thể nào ngờ được tâm sự trong lòng hắn trong 1 tháng qua.

Mặt trầm xuống, Đoàn Ngọc nghĩ thầm nam nhân này tám phần là nghe các tiểu qua khác ăn nói nhảm nhí rồi. Ko ít tỷ muội khác giễu cợt cậu tự chuốc lấy nhục. Lòng ko nên hy vọng xa vời…. Tất cả cũng vì Hoa gia thích thằng ngốc bán dầu, thậm chí còn vì nó mà mở cả tiệm dầu nữa. Đến liếc cậu 1 cái cũng ko thèm. Dù cho ngày thường cậu thiên tư tuyệt sắc so thế nào cũng kém xa thằng ngốc xấu xí kia!

“Giễu cợt ta,bộ thú vị lắm sao?” Hừ một tiếng, cậu từ từ nhắm hai mắt lại, ko muốn nhìn nam nhân xấu xí cười nhạo mình chút nào.

“Ta không có ý chê cười ngươi mà!” Y vì cậu mà tự đến chỗ này, mua dây buộc mình.

Ngồi xổm xuống, sửa lại quần áo cho cậu, che đi thân thể khiến người khác phải mơ tưởng. Nhẹ nhàng vén lên vài sợi tóc đang buông xuống mặt, thuận tay dời ra sau đầu, gỡ xuống những trang sức dư thừa.

“Trâm ngọc cài tóc này ko hợp với ngươi đâu!”

Đoàn Ngọc chợt xoay người, đưa lưng về phía hắn, lười biếng ko thèm trả lời lại.

Ngưng mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt kia, Phàn Chân Tường bỗng dâng lên xúc động khó nói. Mãi thật lâu sau mới đứng dậy, lòng đầy nặng nề bước đến giường, nhấc lên chiếc chăn mềm mại quàng lên người cậu.

“Đừng để bị lạnh.” Hắn ôn nhu dặn dò.

Chăn được đắp xuống thân hình run rẩy, Đoàn Ngọc lặng yên nắm chặt lấy, đầu cứ muốn rủ bỏ những suy nghĩ có liên quan đến con người họ Phàn này. Sao lại ko giống như những khách nhân lúc trước của cậu.

Nhanh chóng nhắm chặt mắt. Cuối cùng cũng ko kìm được sự đau lòng, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gối. Cậu mang theo hơi say, ôm ấp sự kiêu ngạo mà chìm vào giấc ngủ.

Phàn Chân Tường sẳn tiện nhấc 1 chiếc ghế bằng gỗ liêm, lặng yên ngồi xuống bên cạnh cậu. Đợi cho tiếng hít thở đều đặn được truyền ra, mới ko 1 tiếng động mà để lại trên má cậu 1 cái hôn.

Nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mại như tơ, cẩn thận quấn quanh ngón út. Trên gương mặt hiền lành và thành thật liền lộ ra nụ cười thỏa mãn –

Đêm nay, cuối cùng cũng đã ko uổng công. Người ta cũng đã ở trong tay hắn. Hắn sẽ làm cho cậu ko thể quay đầu lại.

Bỗng nhiên giật mình, đập vào trong mắt là gương mặt thật thà. Đoàn Ngọc trong chớp mắt giật mình ngạc nhiên, giơ tay đẩy lòng ngực đang ép sát vào mình ra.

Thoáng chốc, da đầu cảm thấy đau, nhíu mày ngồi dậy. Trong đầu dần nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì –

Gỡ đoạn tóc đang quấn quanh cổ tay ra, Phàn Chân Tường lặng lẽ thu về, nhét vào túi đang đeo ở thắt lưng.

Hắn luôn mang theo sợi tơ hồng nơi miếu nguyệt lão như vật tùy thân. Mắt hướng về cổ chân trắng nõn lộ ra ngoài chăn. Tay nhanh chóng nắm chặt lại, nghĩ thầm có thể khiến cậu cam tâm tình nguyện bằng lòng buộc chung với mình cả đời hay ko?

“Ngươi có đôi chân thật xinh nha,” Cười cười, hắn thấy vậy mà lại sinh ra ý niệm muốn hôn cậu trong đầu.

Đoàn Ngọc ngẩng đầu nhìn hành động quái dị của nam nhân xấu xí. Lòng nhất thời bùng nổ giận dữ. Môi cắn chặt, cảm thấy khó chịu khi nam nhân này chạm vào mình. Ngón tay nắm chặt chăn đã trở nên trắng bệch. Mặt trong nháy mắt lộ ra thái độ khinh ghét.

Cậu chờ khách nhân giở trò với mình. Lòng ko ngừng lập đi lập lại phải giao thân thể cho đại gia lắm tiền nhiều của.

Mắt của Phàn Chân Tường tối sầm lại. Ko thể nào quên được hình ảnh mình vừa chứng kién. Nó như vạch trần bộ mặt mà cậu ko muốn người khác biết được.

Lòng thầm dò xét. Thân hình to lớn dần tiến lên, nhẹ nhàng ngửi ngửi tóc cậu. Trong mắt hắn, rõ ràng là cậu hai vai cậu đang ko ngừng run rẩy.

Vừa không nguyện hầu hạ, rồi lại luyến tiếc tình cảnh lúc này.

Chỉ vì thái độ ko thích hắn của cậu.

Thật quá ngốc nghếch…..

Lòng đầy thương tiếc, hắn vươn tay vuốt nhẹ má cậu, ánh mắt dịu sau khi dàng nhìn thật lâu thì kìm ko được mà thở dài: “Người khác ko cần nhưng ta cần.”  Đứng dậy, nhấc chân đẩy chiếc ghế về chỗ cũ. Chăm chú nhìn những trâm cài tóc được trạm khắc tinh xảo để trên bàn. “Mấy trang sức của nữ nhân này ko hợp với ngươi đâu. Ta thích nhìn dáng vẻ thuần khiết của ngươi.”

Đoàn Ngọc chớp mắt ngạc nhiên, nghe hắn đang nói mấy lời ngu xuẩn gì ko biết?!

Thứ tự hào duy nhất của cậu là dung mạo. Trước kia, Hoa gia chính là ưng ý diện mạo xinh đẹp của cậu mới mua người vào câu lan viện. “Ngươi biết cái gì!” Cáu gắt, nam nhân xấu xí chẳng biết thưởng thức gì cả.

Phàn Chân Tường tiến lên giơ tay ra, ngữ khí thật ôn nhu gọi: “Đoàn nhi, đến đây.”

Hít sâu 1 hơi, Đoàn Ngọc hoảng sợ, nam nhân này sao lại gọi thân thiết như thế.

“Sao vậy, trước giờ ko ai gọi cậu như vậy sao?”

Đoàn Ngọc giật mình, bỗng nhiên –

Trong đầu bỗng hiện về 1 gương mặt rất giống mình. Cậu nhớ lúc nàng nói câu này cũng vô cùng ôn nhu.

“Đoàn nhi… đến với nương nào…..”

Chỉ mới khẽ gọi thôi, cậu sẽ ngay lập tức nhào vào vòng tay ấm áp, ôm thật chặt lấy thân hình gầy yếu kia.

Rồi sau đó, trong căn phòng vừa nhỏ vừa ẩm truyền ra tiếng ho dữ dội. Tâm linh nhỏ bé cũng sẽ theo đó mà mãnh liệt run rẩy, mà đau đớn dữ dội.

Cậu ngẩng lên gương mặt nhỏ nhắn, ánh mắt lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của người có bệnh đang miễn cưỡng cười thật dịu dàng….

Nhăn mày, cậu liếc xéo nam nhân xấu xí 1 cái. Thật ko ngờ mình lại lộ ra xúc động trước mặt hắn như vậy.

Bông nhiên giận dữ, cậu hờn dỗi: “Ko liên quan đến ngươi.”

Phàn Chân Tường không ngờ cậu lại ngang bướng như vậy liền hỏi: “Có gương ko?”

“Nhảm nhí, ngươi có mắt mà ko nhìn thấy sao.” Ko kiên nhẫn trả lời, cậu cũng ko có cách nào hòa nhã với nam nhân này cả. Chút xíu nịnh nọt bợ đỡ đều dư thừa, thật giống như kẻ thù lâu ngày gặp nhau vậy.

“Ngươi đi soi gương thử xem. Sẽ thấy bộ dáng ko tô son đánh phấn mới thật hớp với ngươi.”

“Thối lắm!” Cậu ngạo nghễ đứng dậy, “Hừ” 1 tiếng: “ta thật muốn xem đến tột cùng ngươi đã thấy chỗ nào ko vừa mắt?” Cậu đối với dung mạo của mình là thập phần tự tin, trang điểm son phấn cốt để làm người ta mê đắm thêm mà thôi.

“Ta đợi, rồi ngươi sẽ hiểu được lời ta nói.”

“Nếu không thì sao?”

Phàn Chân Tường vẫn kiên quyết. “Ngươi sẽ hiểu thôi!”

Đoàn Ngọc không khỏi nghiến răng, nam nhân xấu xí thật nhiều lời, lại cố chấp nữa! (xứng với em mà ^.^)

Bỗng đầu chợt nổi lên ý tưởng. “Nếu sau khi ta soi gương, vẫn ko cho ngươi nói là đúng, thì từ đây về sau đừng xuất hiện trước mắt ta nữa được ko?”

Lập tức nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Phàn Chân Tường nói: “Cũng được, bất quá ta cũng có ra điều kiện.”

“Cũng được.”

“Nếu ngươi đồng ý với nhìn nhận của ta thì từ nay về sau ngươi phải nghe theo ta nga.”

“Hảo!” Đoàn Ngọc đồng ý 1 cách rõ ràng.”Phàn gia, ta nhất định thắng rồi. Gương mặt này là của ta. Bất luận thế nào, ta nhìn đương nhiên phải vừa mắt rồi.” Cậu dào dạt đắc ý mà cong môi cười.

Phàn Chân Tường nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đó liền khen: “Ngươi rất đẹp.” Nhưng, người càng xinh đẹp thì càng ko chấp nhận được trên mặt mình có chút tỳ vết nào.

Hắn đánh cược với tính cao ngạo của cậu. Tùy tiện bỏ ra chút lợi nhỏ để thu lại chiến thắng về sau. Giờ chỉ còn xem phản ứng của cậu ra sao thôi.

Đoàn Ngọc bước qua cạnh hắn. Mắt liếc xéo 1 cái, ko khách khí ra lệnh đuổi khách: “Phàn gia ngài chuẩn bị mở cửa rời đi được rồi đó!”

Phàn Chân Tường cười cười, thành thực nói: “Ta đương nhiên sẽ đi, nhưng là cùng dắt theo ngươi rời khỏi chỗ này.”

“Hừ, cứ chờ xem….”

Ngẩng đầu, nhìn vào gương đồng, khoảnh khắc. “Áh!” kêu lên 1 tiếng sợ hãi, làm như là nhìn thấy quỷ ko bằng. Liền ngay lập tức lao đến trước chậu rửa mặt, nhúng ướt khăn, hướng mặt mình mà mạnh mẽ lau đi –

“Sao hả, bộ dáng sạch sẽ thật hợp với ngươi đúng ko?”

Giọng nói trầm thấp ôn nhu lại chui vào tai. Đoàn Ngọc ngẩng mặt lên, ngạc nhiên trừng mắt với nam nhân xấu xí kia 1 cái. “Ngươi….”

Phàn Chân Tường lấy ra 1 cái khăn, nhún vào trong nước. Động tác thật nhẹ nhàng mà lau đủ mọi màu sắc rực rỡ trên mặt cho cậu. Liền thấy cậu đang rấm rức khóc. Ai nói tiểu quan vô tình, thật ra thì sau lưng mọi người mới thật tình biểu lộ tình cảm mà thôi.

“Ta thắng.” Cười nhạt 1 cái, nhắc cậu đã thua cái gì.

Đoàn Ngọc chớp mắt 1 cái nghẹn lời, ko nói năng gì được, chỉ có thể để mặt nam nhân xấu xí lau sạch mặt cho mình. Lòng ko cam tâm nuốt ngược lời vừa mới nói về. (Anh là phú thương đó em, nếu ko nắm chắc thì ko đánh cá đâu, he he)

Cậu thật xui xẻo, vận khí quá tệ.

Đoàn Ngọc quay đầu lại nhìn đã thấy Trích Tinh lâu cách mình càng lúc càng xa. Lòng cũng càng lúc càng trầm xuống –

Miễn cưỡng đi theo nam nhân xấu xí. Đến tiệm bán dầu mới mở nơi ngã tư đường. Bỗng nhiên dừng lại.

Ánh mắt tràn đầy oán giận nhìn theo bóng dáng quen thuộc. Ko cam lòng khi thấy người vô tình kia lại thuộc về thằng ngốc bán dầu.

“Ta không tốt sao…” Thì thầm tự hỏi. Chỉ thấy bóng dáng cao lớn kia bước vào trong với Điền lão bản. Sau này, Hoa gia sẽ cùng thằng ngốc kia sống chung ở đó.

Mà cậu lại cứ phải chìm trong mộng tưởng triền miên, một chút đặc quyền cũng ko có. Lòng bàn tay được nắm chặt đau âm ỉ, đắn đo xem ko biết có nên giật tay ra khỏi nam nhân xấu xí này ko.

Lời nghẹn ở cổ. Cậu hơi khép hờ mắt nhìn xuống. Ánh vào trong đó là đôi giày thêu rực rỡ. Như đang nhắc nhở thân phận của mình.

Bất quá, bán thân là hạ tiện!

Tim nẩy mạnh 1 cái. Lòng dâng lên đầy tự ti tiếc nuối. Cậu cho dù là hạ tiện cũng ko nguyện hoàn lương!

Ngang nhiên ngẩng đầu, thấy gương mặt xấu xí của nam nhân đang dí sát vào mình. Đoàn Ngọc ngạc nhiên giật mình, “Làm gì…..” Mơ tưởng cùng cậu giữa đường lớn mà khanh khanh ta ta….

“Còn muốn tiếp tục đợi sao?” Phàn Chân Tường không làm phiền đến tâm tư của cậu. Hắn khéo léo dời lực chú ý lên người mình.

Nắm nhẹ tay cậu, tự nguyện đánh cược cùng cậu. Phàn Chân Tường nhìn xung quanh ngã tư đường, mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người nhìn mình – Thấy hắn đang nắm tay 1 mỹ nhân.

Không còn lựa chọn nào khác, Đoàn Ngọc cúi đầu, phẫn hận mà nghiến răng ken két, thuận miệng đáp đại 1 cậu: “Ngươi muốn ta đi đâu hả. Đừng có mơ là ta sẽ mặc nam trang nga.”

“Àh, ngươi sẽ mặc.” Mắt sáng lên khi nhìn cậu trương cái mặt thối đang hờn dỗi ra. Nụ cười  trên mặt của Phàn Chân Tường vẫn như trước. Tâm tình thật sự vui sướng.

***

Cả đêm gia ko về nhà, cũng ko có ngủ ở Cẩm Tiêm bố trang, Thẩm Tứ không khỏi lắc lắc đầu, cảm thán: “Mọi người trong nhà đều nói gia càng lúc càng khác thường. Ko biết là bị hồ ly phương nào dụ dỗ rồi.”

“Sáng nay, có vài phu nhân đến đây. Nói cái gì mà lão gia của bọn họ đến Trích Tinh lâu bàn chuyện làm ăn, có nhìn thấy gia ở đó. Chậc chậc, mọi người trong nhà đều đoán chừng như vậy. Đến cả tiểu thư cũng biết rồi, lo lắng gia ko biết kiềm chế mà tiêu tốn tiền tài đi ôm người đẹp.”

Thẩm Tứ cầm chổi lông gà vừa nhẩy cẩng lên phẩy loạn xạ vừa kêu réo như quỷ: “Đi đi đi, cái gì hoa đào tinh, hồ ly tinh hết thảy mau cút đi, tránh xa gia 1 chút!”

“Ngươi đang làm gì đó?”

Phàn Chân Tường giơ tay bắt lấy cây chổi xém chút là đánh vào mình. Ko khỏi bực mình. Thẩm Tứ đang làm gì ko biết, hay là uống lộn thuốc rồi.

“Ách, ” Thẩm Tứ nghẹn họng nhìn trân trối, giây tiếp theo lại kêu lên sợ hãi: “Gia! Ngài mang hồ ly tinh về nhà?!” Nó nghiêng nghiêng đầu thấy cô nương sau lưng gia nhìn thật quen mặt.

Đoàn Ngọc nhướng mày “hừ” 1 tiếng. Hoài nghi, đảo mắt nhìn quanh 1 vòng rồi hỏi. “Có đại phu nhân, nhị phu nhân cùng mấy vị tiểu thiếp ở nhà ko?” Hừ! Bĩu môi, thật nhìn ko ra nam nhân xấu xí kia lại có phúc lớn như vậy.

Nếu trong nhà này trồng vài cây củ cải, cậu cũng cảm thấy ko có gì ngạc nhiên cả.

“Nói nhảm gì đó.” Phàn Chân Tường dùng cây chổi gõ nhẹ vào đầu Thẩm Tứ, nghiêm túc nói: “Nhìn kỹ xem, đây là ai?”

“A!” Thẩm Tứ bỗng nhiên nhớ đến. “Àh, là cô nương mà gia mang về lúc trước mà.”

“Không phải cô nương. Là Đoàn công tử.”

“Gia, chính xác?!” Cô nương kia rõ ràng là đang mặc váy mà. Còn áo cũng là kiểu đang lưu hành hiện giờ. Trên đầu có cài trâm hoa. Nhìn sao cũng ko ra nam ah “Gia, ngài….. có nhìn lầm ko đó?”

“Có mắt không tròng.” Đoàn Ngọc trừng mắt liếc gã giúp việc 1 cái. Ko hề kiêng dè nói: “Ta là tiểu quan nhi mà Phàn gia bỏ tiền ra bao, nghe hiểu rõ chưa?” Cố ý làm Phàn gia khó xử. Tốt nhất là có mấy ả ghen tuông nhảy ra hô toáng lên, cậu đương nhiên sẽ có cơ hội mà thoát khỏi nam nhân xấu xí này.

“A! Tiểu quan nhi của gia?” Thẩm Tứ trong chớp mắt nghẹn lời, chỉ biết nhìn chầm chầm. Gia ko bị hồ ly tinh dụ dỗ mà là bị mỹ nam tử câu dẫn ah….

“Ta ko định giấu giếm việc này. Được rồi, đi làm việc đi, đừng ngơ ngác nữa.”

Đoàn Ngọc chờ xem kịch vui, gã giúp việc nhất định đi mật báo. Hừ, cậu mới ko tin nam nhân xấu xí còn có thể bình tĩnh được nữa nga.

Phàn Chân Tường xoay người lại nhìn cậu giải thích: “Đừng trách nó. Thẩm Tứ chỉ là có tính thật thà. Nó cũng thật…..”

Đoàn Ngọc mỉm cười thật tươi trả lời.  ”Đừng lo, ta ko ngại gì đâu.” Thậm chí cậu còn rắp tâm tính kế. Gia quyến của nam nhân xấu xí này nhất định sẽ gà bay chó sủa cho coi.

Hai tay quàng qua vai nam nhân xấu xí. Cậu ngẩng mặt lên hỏi: “Phàn gia, ta đẹp lắm phải ko?” Mặt ko hề có chút son phấn nào, vẫn làm người khác nhận sai giới tính.

“Ngươi rất đẹp.” Nếu nói ko là đang lừa mình dối người. Chỉ có đều là ko hiểu sao cậu lại nhiệt tình như thế.

Quả nhiên, thứ nam nhân xấu xí yêu là gương mặt này. “Sao ngươi ko mang ta về nhà, dẫn ta đến đây làm gì?” Đoàn Ngọc sẳng giọng, hờn dỗi, tên đầu gỗ này hành động làm người ta thật khó hiểu.

“Ta dẫn ngươi đến tiệm vải học tập. Trước khi rời khỏi Trích Tinh lâu, ta muốn ngươi thay nam trang, là ngươi nhất định ko chịu.” Hắn cũng ko ép buộc làm gì.

“Hở, học tập?” Đoàn Ngọc thoáng chốc ngơ ngẩn, “Ngươi không phải dẫn ta đến mua hoan sao?”

“Không phải.”

“Muốn ta học cái gì?” Cậu hiểu rõ vô số chiêu thức câu dẫn người khác, nhưng việc buôn bán lại dốt đặc cán mai.

Phàn Chân Tường tự nhiên như không, giải thích: “Ta muốn dạy ngươi việc kinh doanh của tiệm vải. Từ những thứ cơ bản nhất như nhận biết vải dệt, giá cả, đến nơi lấy hàng, nguồn tiêu thụ, dệt phường nào cùng nhau giao dịch, còn có….”

Đoàn Ngọc giật mình, nghe hắn nói một hơi 1 hồi. Trong điểm duy nhất chính là bắt cậu làm khổ sai. Ko thể nào…..

***

Nhắm mắt bám theo nam nhân xấu xí. Cả hai bị bao vây giữa ko biết bao nhiêu là vải dệt. Nhân đang giới thiệu hoàn cảnh của tiệm vải, đã mất hết 2 ba canh giờ rồi. Đoàn Ngọc ngốc nghếc bĩu môi 1 cách vô vị. Đã ko còn nhớ rõ nam nhân xấu xí nói nhảm những gì nữa.

Phàn Chân Tường cúi đầu hỏi cậu. “Ngươi có biết đang mặc trên người những loại nào ko?”

Đoàn Ngọc miễn cưỡng trương ra gương mặt hòa nhã. Giả ngu: “Ko biết!”

Phàn Chân Tường chọn vài khối tơ lụa thượng đẳng, đo đạc sơ qua, cầm lấy kéo 「Xoẹt!」1 cái cắt ra vài miếng. Hắn lại chọn vài loại chất liệu khác lạ khác, sau đó đem lại trước mặt cậu, cúi đầu nói. “Ko biết cũng chẳng sao, ngươi có thể từ từ học mà.”

“Ta chỉ sẽ cùng uống rượu, cùng ngủ thôi.” Miệng khiêu khích cố ý làm ngược lại. Nam nhân xấu xí này đến tột cùng là đang đùa cợt chuyện gì? Nếu muốn cậu, sao ko như cách khách nhân trong quá khí mà dụ dỗ. Hoặc là, …. Hừ, Đoàn Ngọc thầm tưởng tượng, chắc là chưa đến ban đêm, nên dục vọng của nam nhân xấu xí này chưa lộ ra thôi.

Mặt không chút thay đổi quay đầu đi…..Cảm giác khinh ghét trỗi lên trong lòng. Nam nhân xấu xí này thật háo sắc. Thê thiếp đầy nhóc, còn ko an phận cứ dính lấy cậu như thế!

Cứ cố tình làm cậu ko thoát khỏi tay hắn!

Mày nhăn lại, nhìn ra bên ngoài tiệm vải, lòng dấy lên chua sót. Bỗng có 1 bàn tay đặt lên thân cậu. Ko có rượu, thân thể thật ko thể xóa bỏ được cảm giác chán ghét.

“Đừng khinh rẻ bản thân mình, chỉ cần ngươi chăm chỉ học. Sau này ko chỉ có cùng uống rượu, cùng ngủ nữa.” Phàn Chân Tường ko cho cậu xem thân thể mình hèn mọn. Nghe cậu thở rút 1 cái, hai tay vẫn tiếp tục đo đạc dáng người cậu.

Sau đó, hắn đến quầy lấy giấy ra viết số đo của vai, thắt lưng, chiều cao, xong chầm chầm để bút xuống, đưa cho Thẩm Tứ đang ở sau quầy dặn dò: “Đem tờ giấy này giao cho ông chủ của tiệm may, bảo lão may gấp mấy bộ nam trang.”

“Ah, con lập tức đi liền.”

Thẩm Tứ bước ra quầy, thấy Đoàn công tử liếc mình 1 cái, lòng ko ngừng nói thầm: Thái độ của gia thật là…. Ông trời cũng thật khéo đùa!

Đoàn Ngọc nhìn theo gã giúp việc đang rời đi. Lòng ko ngừng dè bĩu, nam nhân xấu xí còn muốn may y phục nam cho cậu nữa.

Đôi mắt ôn nhu dừng lại ở búi tóc xinh đẹp. Tay dần nắm chặt thành quyền, ẩn nhẫn xúc động, rất muốn gỡ ra những trang sức ko thích hợp kia.

Bỗng nhiên, Phàn Chân Tường cong môi cười lạnh, chầm chậm bước vào trong quầy, mở miệng khẽ gọi: “Đoàn nhi, xem xong rồi đi đếm xem có bao nhiêu cuộn vải đi.”

Đoàn Ngọc trợn mắt hoàn hồn, ko thể tin được nam nhân xấu xí lại sai cậu như nô tài.

Đưa ngay cho cậu quyển sổ ghi chép còn dính mực viết lông, ko chừa đường lui, hắn mệnh lệnh: “nhanh lên.”

“Đi thì đi!” thật muốn xé nát tập giấy bút trên người hắn.

Đoàn Ngọc súy đầu, nghiến răng nghiến lợi – Nam nhân xấu xí quả nhiên ko có gì tốt hết mà. Nổi danh xinh đẹp như cậu, thật chất vẫn bị sai như vầy đây, ko hảo chút nào cả!

Đôi mắt nhanh chóng lóe lên tia hung dữ. Bước nhanh đến kho vải, tùy tiện cầm lên 1 xấp vải hoa, sau dùng viết quẹt quẹt vào đó. Cậu cố kéo lê tay áo rộng phùng phình, bỗng thấy 1 khối lụa trắng đang đứng ở cửa. Nhìn rõ 1 chút lại giật mình, nam nhân đứng đó làm gì ah?

Phàn Chân Tường nhìn chằm chằm vào cuộn vải đang dính 1 chút mực, sau đó liếc qua gương mặt làm ra vẻ vô tội của cậu. “Sao thế?”

“Ta vừa vấp té, ko cẩn thận làm xấp này dính mực rồi……” Đoàn Ngọc trợn mắt lên mà nói dối, cũng ko sợ nam nhân xấu xí mất hứng.

Phàn Chân Tường cũng ko vạch trần cảnh mình vừa chứng kiến. Dù cho lòng cậu có hẹp hòi thì hắn cũng ko so đo làm gì. Cười nhạt 1 cái: “Ko sao đâu, trên kệ có kéo kìa. Ngươi cắt mấy chỗ dính đen bỏ đi. Đợi sau khi ngươi kiểm kê xong, ta sẽ dẫn ngươi đến kho hàng để bổ sung những loại còn thiếu.”  Nói xong, hắn trở ra ngoài tiếp đón khách hàng như thường.

Bựt!

Dây thần kinh trong não nhất thời đứt đi vài sợi. Đoàn Ngọc cứng người đứng ngay cửa. Nghi ngờ, rốt cuộc là mình có nghe nhầm những gì nam nhân xấu xí kia vừa nói hay ko?!

Buổi trưa, Phàn Chân Tường xem qua quyển sổ ghi chép mà Đoàn Ngọc đưa cho hắn. Vốn đã biết rõ bên trong tiệm vải này cần phải bổ sung thêm thứ gì, nhưng cứ chầm chậm đã.

Hắn ko ngẩng đầu lền mà bảo Thẩm Tứ. “Đánh xe ngựa đến trước cửa.”

“Ah, con đi liền.” Ko biết gia muốn lấy xe ngựa làm gì, liền hỏi. “Gia muốn dẫn Đoàn công tử về nhà hả?”

“Còn lâu áh!” Nam nhân xấu xí này muốn hại cậu chết mà. Thật quá ác độc nha! Đoàn Ngọc hừ nhẹ 1 cái, ko muốn để người khác xem thường sắc đẹp của cậu. Cái gì cũng được, nhưng việc này thì ko. Mất vài canh giờ quan sát kỹ mấy thứ quỷ quái trong bố trang này. Thứ duy nhất làm cậu cảm thấy hứng thú là hàng thêu.

Đứng trước quầy trưng bày. Đoàn Ngọc ko quay đầu lại hỏi. “Ngươi ở thị trường của Tướng Quốc tự là mua bán loại hàng thiêu này hả?”

“Ừh”  Phàn Chân Tường bước đến sau cậu giải thích: “Giờ đây loại hàng thêu này rất thịnh hành. Tướng Quốc Tự là thị trường giao dịch lớn nhất đó.”

Vì hai bên hành lang của Phật điện đều có các bà cô bán chỉ thêu, bên ngoài thực tứ tửu lâu cũng là treo rèm thêu, để ánh đèn chiếu vào thật rực rỡ, che đi 1 khoảng đông đúc náo nhiệt sau nó.

“Ta cũng có mua chỉ thiêu từ các gia đình dân dã. Chỉ cần tinh xảo, bất luận là tranh thêu, hoành phi, rèm che, ô hay đệm đều là hành tinh tế được các nơi chuyển đến cho ta. Bên trong bố trang còn có khăn thêu mà các phu nhân rất thích nữa. Ko gạt ngươi, tất cả đều xuất phát từ đôi tay khéo léo của Vân nhi đó.”

Vân nhi là ai?

Đoàn Ngọc nghi ngờ thầm đoán 8 phần là thê hay thiếp gì của hắn rồi.

Quay đầu lại thấy nam nhân lô ra vẻ mặt yêu thương. Hừ — thật là hi hữu nga.

Quay đầu nhìn về các mặt hàng thêu, cậu cũng phải thầm tán thưởng nữ tử tên Vân nhi kia thật khéo léo quá đi. Trên khăn tay có khổng tước (con công) thân đứng dưới tùng bách, chân đạp lên cỏ, trong rất sống động. Quả thật là tinh phẩm khiến người khác vui thích.

Cậu cũng rất thích may vá. Lúc nhỏ cũng được học may chút chút. Bất quá cậu cũng ko muốn nam nhân xấu xí này biết được.

Phàn Chân Tường lại tiếp tục nói: “Vân nhi còn biết tự may xiêm y nữa. Đến kỳ, ta sẽ đem muội giá cho Lục phủ.” Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh [1] đều đã hoàn thành vào tháng trước rồi. Vân nhi cũng ko giống như trong quá khứ cứ mãi nhốt mình trong phòng. Trước mặt người khác, tiểu nữ nhân thật khó giấu được loại tình cảm ngại ngùng.

“Đợi chúng ta về nhà, ngươi sẽ thấy muội ấy ngay.”

Đoàn Ngọc ngạc nhiên, “Vân nhi phải là thê hay thiếp gì đó của ngươi sao?”

Phàn Chân Tường nghe xong, nhìn cậu 1 lúc lâu, rồi mới cười nói: “Không phải đâu. Vân nhi là muội muội duy nhất của ta, chứ ko phải là thê thiếp đâu.” Cậu sao lại hiểu nhầm như thế ah.

“Không có thê thiếp… Không có…” Ơh…..tính toán tiêu tan! Đoàn Ngọc nhanh chóng nắm chặt tay. Cắn môi buồn rầu, đến cơ hội nhỏ bé thoát khỏi nam nhân xấu xí này cũng ko có. Trừ khi làm cho hắn ghét mình thôi.

“Tránh ra!” Cậu lớn tiếng.

Không kiêng nể gì mà trương cái mặt thối ra. Ko cam lòng làm nô tài cho tên này mà, hàm răng trắng tươi xém chút nữa là cắn đứt lưỡi rồi – Chết tiệt, họa từ miệng ra mà.”

“Không muốn đến kho hàng sao? Người hầu của ngươi đã đánh xe đến rồi kìa.” Bước thẳng ra ngoài, cậu hạ quyết tâm phải làm cho nam nhân xấu xí này ghét mình.

Dừng như thấy được dung nhan thật sự của cậu, Phàn Chân Tường quan sát từng chi tiết nhất cử nhất động. Thoáng chốc, quay lại dặn dò gã người hầu. “Ta dẫn Đoàn nhi đến kho hàng, sau này chuyện bổ hàng đều giao cho Đoàn nhi, ngươi ko được giúp đỡ gì đâu đó.”

“Hả?!”

Thẩm Tứ giật mình, “Gia….. Ngài nhất quyết để Đoàn công tử làm vậy sao?” Gia bị chọc cho hồ đồ rồi. Đoàn công tử yểu điệu như thế, sao có thể làm việc nặng được?

“Ta không nuôi người vô dụng.”

Thật tự nhiên mà trả lời, mắt vẫn cứ nhìn tiểu mỹ nhân đang đứng ngoài cửa. Phàn Chân Tường lập tức đón nhận ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Ngươi bớt xem thường người khác chút đi. Đừng cho rằng phục sức như vầy là trói gà ko chặt nga!” Hừ, cậu đã rút ra hết trâm hoa trên đầu rồi. Nhân đang nổi giận đùng đùng đứng trước xe ngựa chờ nam nhân xấu xí đến đây.

Phàn Chân Tường nhảy lên chỗ đánh ngựa, nắm chặt dây cương, đánh xe rời khỏi Cẩm Tiêm bố trang.

Dọc đường, mắt hắn lóe lên khi nhìn thấy đại mỹ nhân tóc tai rối bù, giận đến đỏ mặt tía tai. Hắn ko khỏi cảm thấy buồn cười – Tính tình kia, thân hình kia quả thật ko chịu nổi trêu ghẹo mà.

[1] Là các lễ hỏi trước khi kết hôn ngày xưa. Có tất cả là 6 lễ lận đó nha ^.^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.