Heart Aflame

Chương 18



Một làn gió nhẹ thoảng qua cửa sổ, làn gió đầu tiên khuấy động trong ngày, làm cho ngọn nến trong phòng bập bùng rồi tắt vèo gần như ngay lập tức.

Royce dậy lấy một ngọn nến trong đại sảnh để thấp lại ngọn vừa tắt. Kristen rùng mình vì đột ngột mất đi hơi ấm bên cạnh. Nàng sẳn sàng đi ngủ rồi. Anh rõ là không như vậy.

Nàng xoay người nằm nghiêng để có thể ngắm anh khi anh rời phòng, ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ hơi chiếu sáng lối đi cho anh. Giờ anh đang nghĩ gì và cảm thấy thế nào? Nàng không có cách gì để biết được cả. Nhưng ít ra nàng có lý do để nghi ngờ việc anh sẽ giận, vì anh luôn ôm chặt nàng vào lòng từ khi họ ân ái với nhau lần thứ hai.

Lần thứ hai tiếp theo ngay sau lần đầu, Kristen quay về mặt đất từ điều kỳ diệu của những trải nghiệm mới quá sớm chỉ để bị anh chiếm lấy lần nữa với đam mê. Nàng mỉm cười với chính mình, nghĩ rằng nàng đã biết tại sao cha mẹ nàng trải qua quá nhiều thời gian của họ trong phòng ngủ. Brenna đã cố gắng nói cho nàng biết điều đó là như thế nào, nhưng không có lời nào để diễn tả niềm hạnh phúc kỳ lạ như thế.

Royce quay lại, khum một ngọn nến trong tay. Giờ này đã trễ rồi. Anh còn không thèm có mặc chút đồ nào khi rời khỏi phòng ngủ. Hình như anh chả phiền vì tình trạng không quần áo đó, nàng cũng không hơn gì. Nhưng anh như thế thì quấy rầy nàng, dù vậy – không phải là ngượng ngùng, mà là nhìn thấy anh như thế làm nàng lại muốn anh lần nữa, ngay sau khi vừa thỏa mãn cơ đấy.

Thân hình anh là một công trình điêu khắc, làn da săn chắc và đầy cơ bắp. Dáng vẻ oai hùng, từ đôi chân dài vạm vỡ đến phần cổ rắn chắc vươn lên từ đôi vai rộng lớn. Đám lông ngực trải từ cổ xuống ngực, nhưng hẹp dần xuống các núi cơ bụng. Anh không phải một người mảnh khảnh như em họ anh, mà là một người to khỏe, và Kisten biết nàng sẽ không bao giờ chán nhìn ngắm anh.

Những ngọn nến trên kệ bên giường được thắp sáng lại, và Royce quay lại ngồi trên giường. Khi anh không nằm xuống ngay lặp tức, Kristen vươn tay chạm vào anh, bàn tay nàng trượt dịu dàng lên lưng, trêu chọc trên hông anh. Nàng rụt tay lại khi anh quay đầu nhìn nàng với gương mặt không dò đoán được.

“Sao nàng dừng lại?”

“Em không biết anh có muốn em chạm vào anh hay không,” nàng thừa nhận thẳng thắn. “Gia đình em thường ôm hôn nhau khi thể hiện sự yêu thương. Nhưng nếu anh không có thói quen đó, anh sẽ nghĩ em trơ trẽn mất.”

“Ta đã nghĩ là nàng táo bạo rồi, cô gái,” anh nói nhẹ nhàng khi nằm xuống bên cạnh nàng, gối đầu lên tay để có thể vẫn nhìn xuống nàng. “Thề có Chúa, ta chưa bao giờ biết người nào như nàng, tự do thể hiện tình yêu của mình, không chút xấu hổ nào hết. Nàng làm ta ước gì ta có thể đáp lại tình yêu đó, trao cho nàng những gì nàng tặng cho ta.”

Kristen nhắm nghiền mắt, hy vọng anh không thấy những lời tiếc nuối đó ảnh hưởng đến nàng thế nào, phải, cả đau đớn nữa. Anh nói những lời đó sau khi họ đã cùng nhau chia sẻ hàng giờ yêu đương say đắm. Anh đâu cần nói anh không thể yêu nàng. Anh có thể giữ điều đó lại cho bản thân và để nàng tiếp tục hy vọng cũng được mà.

Nàng mở mắt nhìn anh, nhưng niềm kiêu hãnh đã bị xúc phạm khiến nàng hỏi, “Tại sao ngài lại đề cập đến tình yêu?”

Nàng thấy anh căng ra rồi nhíu mày. Tốt. Anh không thể giấu được niềm kiêu hãnh bị đập nát, cũng như nàng.

“Ta phải đính chính,” anh nói nhẹ. “Nàng chưa từng nói yêu ta, phải không?”

“Không hề. Tôi khá thích cơ thể ngài, thưa ngài, nhưng đó là tất cả giữa chúng ta.”

“Tốt lắm,” anh nhếch môi. “Với một cô gái trong trắng, nàng cư xử như một con điếm.”

Kristen nghiến thở. Chế nhạo quá đáng. Và nàng không thể chấp nhận sự sỉ nhục hơn nữa, không khi mà lý do cho nó không tồn tại.

“Gọi tôi là điếm một lần nữa, Saxon, tôi sẽ móc mắt ngài ra!”

nàng nghiến răng điên tiết.

Anh cười toe toét vì cơn giận của nàng. “Hơi trể để chống lại những gì nàng đã thừa nhận từ lâu.”

“Không phải thế, tôi chưa bao giờ nói tôi là điếm. Chính ngài.”

“Nàng chưa bao giờ phủ nhận.”

“Ngài biết tại sao mà.”

“Ta không biết,” anh đáp. “Nhưng giờ ta tò mò muốn biết tại sao đấy.”

“Vậy thì nhớ lại những gì ngài đã nói với tôi trong chính căn phòng này. Ngài đã nói sẽ cưỡng bức tôi nếu tôi còn trong trắng. Tôi muốn ngài, nhưng không phải theo cách đó.”

Anh mỉm cười, rồi bất ngờ bật cười, tiếng cười nồng nhiệt sâu lắng. “Chúa ơi, cô gái, nàng đề cao lời nói của ta lúc tức giận sao?”

Kristen nhìn trừng anh, tìm kiếm khiếu hài hước đặt sai chổ. “Ngài đang nói sẽ không cưỡng bức tôi nếu biết tôi là một trinh nữ ?”

“Không, sự thật là, nếu nàng từ chối ta đêm nay, ta cũng sẽ chiếm lấy nàng bằng bất cứ giá nào và nàng sẽ không gọi đó là cưỡng bức, khi mà ta coi đó là quyền của ta.”

“Tôi không có ý đó, Saxon,” nàng đáp một cách không kiên nhẫn. “Tôi biết ngài cảm thấy có quyền sử dụng tôi tùy ý, và tôi có lẽ sẽ tranh cãi lúc khác, không phải lúc này. Những gì tôi …..”

“Oh, nàng sẽ làm vậy àh?”

“Để tôi nói xong đã! Ngài có chiếm đoạt tôi vì mục đích trả thù không?”

“Không, Kristen, không phải vì trả thù,” anh nói dịu dàng, bàn tay vuốt lên nếp nhăn trên chân mài nàng. “Đó là điều nàng sợ sao?”

“Phải,” nàng làu bàu.

Anh cười vì giọng điệu đó. “Chúng ta khá hợp nhau trong việc nhầm lẫn về nhau. Ta muốn nàng, nhưng sẽ không chạm vào nàng vì nghĩ nàng là một con điếm.”

“Và là một người Viking,” nàng nhắc anh.

“Đúng, nhưng ta càng nhìn nàng nhiều, thì đó dường như không thành vấn đề. Ta nghĩ nàng quá tự do với cơ thể nàng, làm ta ghét cay ghét đắng.”

Nàng cười khúc khích, nắm lấy tay anh, áp vào mà mình. “Em có còn làm anh kinh tởm không, vì giờ em đang quá thoải mái với cơ thể em?”

Anh biết nàng đang chọc anh, nhưng anh không quen với kiểu trêu chọc đó. Anh nằm xuống giường, tránh nàng ra.

“Nàng là ai, Kristen?”

“Câu hỏi này ám ảnh anh nhiều quá nhỉ, em nghĩ vậy đấy.”

“Chiếc đầm là của nàng phải không? Ta nói đúng chứ?”

“Phải, là của em.” Nàng thở dài.

“Vì nàng không thể nào có chồng, ta cho rằng gia đình nàng rất giàu có.”

“Cha em giàu có. Anh sẽ đòi tiền chuộc àh?”

“Không,” anh nói cụt lủn, nghiêng qua để nhìn nàng.

Nàng đáp trả sự bực tức của anh bằng cách tương tự. “Một quyết định khôn ngoan đó, thưa ngài, vì ông sẽ bắt ngài cưới tôi đấy.”

“Nàng nói cái quái gì thế! Cưới một người Viking sao?

“Ngài không cần phải hét kiểu chết còn sướng hơn vậy đâu,” nàng đốp lời.

“Đối với ta nó là thế đấy!”

“Ohh!” nàng nói hổn hển.” Vì điều nhục nhã đó, Saxon, tôi sẽ chờ xem ngày ngài cưới tôi!”

“Nàng điên rồi!”

“Tôi sao! Tốt, tôi cũng là con gái của người đàn ông, người sẽ giết chết ngài khi ông tìm ra tôi!”

Nàng hối hận ngay khi nói câu đó, nhưng còn hơn thế khi Royce vươn tới túm chặt vai nàng trong cơn giận dữ. Chúa ơi, làm sao mà họ cắt xéo nhau với những cơn giận nhỏ nhen thế này. Có gì không ổn với nàng tối nay khiến lưỡi nàng sắc bén buông lời như thế?

“Có phải nàng đang nói có nhiều người Viking sẽ đến đây không, Kristen?”

Nàng rên thầm vì giọng nói lạnh tanh đó. Nàng đã làm điều đó. Và anh đã ở trong tâm trạng vui vẻ chỉ cách đây vài giây.

Nàng quyết định thành thật. “Không đâu, Royce, điều đó chắc chắn không xảy ra đâu. Cha em chắc chắn không đồng ý để mọi người đến đây, vì thế họ không nói cho ông biết. Ông là thương gia. Ông nghĩ tàu của ông đi đến các thị trấn mua bán, vì đó là chuyến mậu dịch. Ông không cách nào biết được bọn họ đến đây trước.”

“Vậy thì sao nàng lại nói những gì nàng làm?”

Nàng bắt đầu mỉm cười, nhưng nghĩ nhiều hơn về điều đó. “Anh lẽ ra nên lưu ý đến lời khuyên của anh và đừng quan trọng quá những gì em nói trong lúc tức giận.”

Anh công nhận điều đó, nhưng bám vào những gì nàng đã tiết lộ. “Nàng nói con tàu là của ông ấy? Vậy thì người chỉ huy là Selig, anh trai nàng?”

“Em không kể với anh anh ấy là anh trai em,” nàng nói ngờ vực. “Làm thế nào anh biết được?”

“Meghan kể với ta. Nhưng tại sao nàng không muốn ta biết?”

“Em đã nghĩ anh sẽ cho rằng không bình thường nếu anh biết anh trai em đã ở trên tàu cùng với em, khi anh nghĩ em làm điếm trên tàu.”

“Ta nghĩ nó bất thường, nhưng ta không biết nguyên lý đạo đức của người Viking.”

Kristen không biết tại sao nàng bực mình vì điều đó, nhưng nàng đã vậy. “Chúng tôi có chuẩn mực đạo đức như của nơi này, thưa ngài.”

Anh để nàng tiếp, nhưng vẫn cau mày. “Tại sao nàng ở trên con tàu đó?”

“Tại sao ngài có quá nhiều câu hỏi về tôi vậy?” nàng quật lại.

“Sự tò mò của ta là không bình thường àh? Hay là nàng có nhiều thứ phải che giấu?”

Nàng khịt mũi vì sự ám chỉ của anh đến những điều nàng không cho anh biết, vì anh biết tại sao nàng cảm thấy bị bắt buộc đánh lừa anh. Anh tò mò về nàng là hợp lý, đặc biệt là bây giờ. Nhưng nàng có muốn giải tỏa sự tò mò cho anh không? Không đâu. Sao nàng phải thế? Anh không cần thiết phải biết mọi thứ về nàng, và sẽ chỉ cho anh lợi thế mà anh không đáng được có.

Nhưng nàng cũng không muốn tỏ vẻ giấu anh điều gì đó. Anh sẽ nghĩ gì nếu biết rằng một trong những lý do nàng theo anh trai mình là để tìm chồng? Nàng đã tìm thấy người đàn này thay vào đó, và anh sẽ không bao giờ cưới nàng.

“Lý do tôi ở trên tàu thì nhiều, nhưng không quan trọng,’ nàng nói nhỏ. “Sự thật là, tôi lên tàu mà không được cho phép, tôi đã trốn trong đống hàng hóa cho đến khi đã xa bờ., ”

“Nàng muốn đi cướp biển sao?” anh hỏi một cách ngờ vực.

“Đừng có lố bịch thế, thưa ngài,” nàng đáp với sự tức tối. “Tôi đã nói không ai biết con tàu đang đến đây, ít nhất là tôi. Anh trai tôi đã nổi điên khi phát hiện ra. Anh ấy lẽ ra đã mang tôi quay lại, chỉ là vì sợ tôi sẽ nói cho cha biết những gì anh ấy và bạn anh ấy muốn làm.”

“Nàng tất nhiên bị sốc khi biết họ sẽ tấn công nhà thờ Saxon.”

Đó chỉ là lời nhạo báng và nó châm chích nàng. “Ngài là con chiên Thiên Chúa, và với ngài tấn công một nơi thần thánh là việc làm kinh tởm. nhưng đừng mong những người khác tín ngưỡng giữ nơi linh thiêng của ngài bất khả xâm phạm chứ. Họ là những người chưa bao giờ cướp bóc. Nhưng cha của họ thì có, và họ được nuôi lớn với những câu chuyện về của cải có ở những vùng đất nước ngoài, để mà chiếm lấy. Họ biết người Đan Mạch thèm muốn đất của ngài, rằng bọn chúng sau cùng cũng có tất cả ở cái đảo này. Họ cảm thấy đây là cơ hội duy nhất, trước khi bọn Đan Mạch tuyên bố sở hữu tất cả.”

“Nếu anh trai nàng kể hết tất cả cho nàng, ta sẽ cho rằng nàng nghĩ những gì anh ta hoạch định chỉ là những cái cớ? Đánh cắp trước người Đan Mạch. Những con chiên cách nào đi nữa thì cũng sẽ mất tất cả, vậy thì ai giết và cướp của họ thì không thành vấn đề chứ gì?”

Sự cay đắng của anh day dứt, vì nó phản chiếu sự chua xót của riêng nàng khi nghe điều đó. “Anh trai em sẽ không nói cho em biết những gì họ định làm, bởi vì…. Àh, lý do vì sao không thành vấn đề. Thorolf là người nói cho em biết, và chỉ sau khi chúng tôi bị xích lại trong sân. Em không phải đang biện hộ cho họ. Chỉ là em biết động cơ của họ thôi.”

“Một điều nhỏ chưa được tính,” anh lạnh lùng. “Chúng tôi, người Saxons, sẽ không từ bỏ những gì là của chúng tôi, cho bọn Đan Mạch, hay bất cứ ai khác.”

“Phải, một nữa số người Viking đã biết rồi,” nàng cũng đồng ý lạnh lùng không kém.

“Anh trai nàng chết vì ý đồ của anh ta, Kristen.”

“Điều đó khiến nó dễ chịu hơn chăng?” nàng hét.

“Không, ta cho là không.”

Cả hai rơi vào im lặng, Kristen bởi vì đang khổ sở đương đầu với nổi đau bị khơi lại trước Royce, nàng muốn được anh dỗ dành, và điều đó làm nàng kinh ngạc. Nhưng nàng biết anh sẽ không bao giờ an ủi nàng vì cái chết của người mà anh căm ghét.

Nàng nghiêng người ngồi dậy. Bàn tay anh vụt tới chộp cổ tay nàng.

“Nàng đang làm gì vậy?” anh hỏi, không lanh lảnh mà tò mò nhiều hơn.

Nàng lướt mắt xuống những ngón tay, rồi qua anh. “Tôi sẽ về phòng mình.”

“Tại sao?”

“Tôi đã trả lời xong những câu hỏi rồi, thưa ngài.” Nàng thở dài. “Tôi mệt.”

“Vậy thì ngủ đi.”

“Ngài muốn tôi ở lại đây với ngài sao?”

Anh không nói những lời đó, mà kéo nàng nàng nằm xuống giường, một câu trả lời đầy đủ. Nàng không mong đợi điều đó.

Nàng quay đầu sang khi anh trượt cánh tay qua eo, ôm sát nàng vào lòng. “Anh có cả dải vũ khí ở đây. Không sợ em sẽ giết anh trong khi ngủ sao?”

“Nàng có làm vậy không?”

“Không đâu, nhưng em sẽ trốn đi đấy,” nàng nói. “Anh đã không khóa cửa mà.”

Anh cười tủm tỉm. “Nếu đó là kế của nàng, thì nàng sẽ không nói với ta. Yên tâm đi Kristen, ta không mất trí đâu. Ta có người canh gác trong lâu đài.”

Nàng nói hổn hển. “Anh biết ngay từ đầu là anh sẽ ngủ với em sao?”

“Không, nhưng ta lên kế hoạch cho mọi khả năng. Giờ yên lặng đi nếu nàng muốn ngủ.”

Nàng ngậm miệng, thấy thất vọng. Nhưng không được bao lâu. Anh muốn nàng bên cạnh suốt đêm. Anh đối xử tốt với nàng, vẫn muốn nàng kề cận. Suy nghĩ đó khiến nàng thật sự cảm thấy rất vui, quá tuyệt đến nổi nàng ngủ mà môi vẫn mỉm cười, và vòng tay của Royce vẫn giữ chặt nàng ở bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.