Heart Aflame

Chương 37



Kristen đến với Royce ngay khi anh bước vào phòng ngủ của mình, vòng tay buông lơi trên cổ anh, khi những ngón tay nàng đùa nghịch những món tóc ở gáy anh. Anh nhướng mày đặt dấu hỏi cho cái màn trình diễn chào đón khác thường này.

“Alden nói với ta rằng hồi sớm nàng gửi cho cậu ta một cái nhìn có thể đốn một tay đàn ông gục ngã trên đầu gối hắn, và rồi chưa đầy hai giờ sau, nàng lại cười với cậu ta.”

“Dạ phải, thưa ngài, em đã để sự căm ghét của mình bộc lộ ra, đây là lần cuối, trước khi em gạt nó qua một bên.” Nàng cười phá lên khi thấy anh nhíu mày ngờ vực. “Em đã ghi khắc lời cảnh cáo của ngài vào trong tâm. Như thế nghe lạ lắm sao?”

“Phải, từ nàng thì lạ thật.”

“Thời gian sẽ trả lời ngài.”

Một ngón tay nàng xoáy tròn những vòng nhỏ dần về phía tai anh. Đôi mắt nàng mềm mượt, gọi mời, thế nhưng tâm trí nàng chẳng để vào những việc nàng đang làm. Nàng nghĩ nếu nàng không có chút tò mò về người tùy tùng mới của anh, anh cũng sẽ lấy làm lạ.

Lấy giọng tự nhiên, nàng nói “Em thấy Ngài có một tùy tùng mới. Ngài vẫn thường dùng những người lạ à?”

Câu hỏi của nàng có hiệu ứng ngược với những gì nàng tìm kiếm, thay vào đó, nó làm anh nghi ngờ. “Nàng đã chẳng chút quan tâm đến Vua xứ Wessex, hay các vị quý tộc của Ngài, dẫu thế, nàng lại hỏi về gã người Celt này. Sao lại thế hả?”

“Em chỉ tò mò thôi mà, thưa Ngài. Mọi phụ nữ đều bàn tán về anh ta.”

“Họ có thể bàn tán,” anh cộc cằn nói. “Nhưng nàng sẽ phải tránh xa hắn ta ra. Gã ghét cả đám Viking nhiều như ta ghét họ vậy.”

Đã đến lúc chỉnh lại những ý nghĩ của anh. Mắt nàng khép hờ. Ngón tay nàng dần xuống cạnh hàm anh, rồi chuyển ngược lên, trượt ngang môi dưới của anh.

“Ngài có vậy không, Ngài Saxon?” nàng trầm giọng rì rầm. “Ngài vẫn ghét tất cả những người Viking hả?”

Anh trả lời nàng bằng cái ôm ghì chặt nàng vào anh trong một tiếng rên rỉ. Và Kristen chẳng còn một ý nghĩ nào trong tâm trí nữa. Thế nhưng niềm vui vì anh nàng đã trở về từ cõi chết được thể hiện qua mọi việc nàng làm. Ngay khi nàng tóm lấy Eda hồi sớm cũng bởi vì nàng phải chia sẽ niềm vui của mình với ai đó hoặc sẽ bị nổ tung lên, nàng sẽ chia sẻ điều này với Royce tối nay.

Nàng nghịch ngợm và đam mê, thẹn thùng và dạn dĩ. Nàng biến đổi thành cô ả chuyên quyến rũ, nàng trinh nữ, người phụ nữ lẳng lơ hoang dại. Nàng là tất cả những hình ảnh đó với anh, cho đến khi Royce không còn ngạc nhiên về những biến đổi này nữa. Tiếng cười thầm trong cổ của nàng, anh chưa từng được nghe trên giường mình trước đây, đã nhen lên đám lửa làm máu anh sôi lên. Anh yêu nàng hết lần này đến lần khác, và chỉ mơ hồ ngạc nhiên sao mình lại có thể làm điều đó. Nhưng khi nàng thì thầm rằng nàng muốn anh thêm nữa, nàng đã thực sự cám dỗ linh hồn anh. Nàng đã vắt kiệt anh, và cuối cùng khi anh ngủ thiếp đi, anh thực sự đã ngủ như chết.

Kristen cũng ngủ thiếp đi. Nhưng cảm xúc của nàng vẫn đong đầy, vì thế giấc ngủ của nàng chập chờn, do đó nàng có thể thức dậy sớm, rất lâu trước khi bình minh ló dạng.

Nàng chỉ dành một khắc để đắm chìm trong cảm giác được ôm trong vòng tay Royce. Rồi nàng cẩn trọng gỡ mình khỏi vòng ôm của anh và lặng lẽ mặc đồ trong bóng tối.

Trực giác mách bảo rằng nàng sẽ thấy Selig đang đợi nàng. Quả thật, anh đang đợi nàng ở chân cầu thang. Anh đã đợi suốt đêm, ngồi dựa lưng vào tường và hướng về phía cầu thang, chìm vào những giấc ngủ ngắn, tỉnh thức ngay với mỗi tiếng động nhỏ mà anh nghe được. Vì thế anh nghe tiếng bước chân nhỏ nhẻ của nàng và đứng lên khi nàng đến chân cầu thang. Anh vòng tay đỡ lấy trọng lượng của cơ thể nàng, nàng thực sự đã lao mình vào anh.

Họ ôm chặt lấy nhau trong những khoảnh khắc hoàng kim thật lâu. Và rồi Kristen ngả người ra sau để lướt đôi bàn tay trên khuôn mặt yêu dấu của anh. Nàng không thể nhìn thấy anh. Tất cả những ngọn đuốc đã tàn lụi, và chỉ còn ánh trăng mờ ảo xuyên qua những ô cửa sổ mở. Nàng không phải nhìn thấy anh.

“Selig, em những tưởng anh đã chết.” Giọng nàng cho thấy lệ đã đong đầy đôi mắt.

“Anh lại nghĩ là em đã chết.” Tay anh vuốt ve tóc nàng, và rồi anh kéo nàng lại gần, áp đầu nàng lên vai anh. “Khóc lóc không đáng mặt nam nhi chút nào.”

“Em biết mà.” Nàng khịt mũi, cho rằng anh nhạo những giọt nước mắt của nàng, cho đến khi nàng cảm thấy nước mắt anh rớt trên má nàng. Nàng mỉm cười, nhớm lên hôn vào má anh. “Đi nào. Nói chuyện ở đây không an toàn đâu.”

Kristen nắm tay anh và đưa anh vòng quanh cầu thang ra phía cửa sau. Giống như cửa sổ, cánh cửa này không khóa. Selig lưỡng lự khi bước ra ngoài, e ngại sẽ gặp lính canh.

Kristen nhận thấy sự cẩn thận của anh. “Em không nghĩ là lính canh sẽ đi tuần tra. Trước đây, em đã từng ra ngoài vào ban đêm và em chẳng thấy ai trong sân cả. Nhưng thế không có nghĩa là những người Saxon này bất cẩn đâu. Có thể có những nhóm tuần tra bên ngoài tường thành.”

“Rồi chúng ta sẽ đối phó với chúng khi mình gặp chúng. Anh em mình biến đi Kristen.”

Nàng lôi ngược anh lại khi anh bắt đầu kéo nàng ra khỏi bóng khuất của đại sảnh. “Selig à, em không thể bỏ đi được.”

“Không thể?”

“Em đã thề là em sẽ không bỏ đi.”

“Lạy Thần Odin! Sao lại thế?”

Nàng nao núng khi nghe giọng anh nói. “Để em khỏi bị xiềng lại lần nữa.”

Anh rơi vào thinh lặng, và rồi lặng lẽ nói: “Lần nữa?”

“Từ lúc bọn em bị bắt, em bị xiềng lại giống những người khác. Em--"

“Kristen, mình còn lại những ai?” anh ngắt lời nàng.

Nàng nêu tên của từng người cho anh nghe, và dừng lại chờ đợi trong khi anh tưởng nhớ tới những người đã mất mạng. Trong khi chờ đợi, nàng cảm nhận một cơn gió thoảng, đùa nghịch những sợi tóc nàng. Nàng nghe tiếng nỉ non của côn trùng trong đêm. Nàng cảm nhận được nổi đau trong anh, nhưng nàng biết rằng nó không thể tệ hơn được nữa, vì anh đã nghĩ rằng tất cả đều bỏ mạng.

Cuối cùng anh cũng lên tiếng, “Em nói tiếp đi.”

“Xiềng xích của em chỉ được tháo bỏ hồi đầu tuần này khi Vua của người Saxon và các cận thần của ông ta đến đây. Em bị vài tên lãnh chúa quấy rầy, và Royce đã tháo xiềng cho em để em có thể tự bảo vệ mình trong khi họ ở đây. Nhưng khi họ rời đi vào sáng nay -- hay, đúng hơn là sáng hôm qua -- em sẽ lại mất tự do trừ phi em thề sẽ không cố trốn khỏi đây.”

Ngôn từ anh ngập trong thất vọng. “Em tự kết án mình sẽ không bao giờ rời khỏi đây sao?”

“Không, em chỉ thỏa hiệp. Khi Royce kết hôn, em sẽ thoát khỏi lời thề của mình.”

“Khi nào thì điều đó xảy ra?”

“Sẽ sớm thôi mà anh.”

Thấu đáo vấn đề, anh nhẹ nhỏm hẳn. Nàng cảm thấy điều đó qua bàn tay đang nắm giữ tay nàng.

Nàng bảo, “Giờ thì nói cho em nghe trước khi em nổ tung lên. Làm sao anh thoát được? Em thấy anh bị thương.”

“Em thấy hả?”

“Khẽ nào!” nàng suỵt khi anh cao giọng. “Đương nhiên là em thấy. Em không thể ở yên trong tàu sau khi em nghe tiếng của trận đánh. Em phải ra giúp.”

“Em, giúp đỡ á?”

Nàng làm ngơ sự xem thường đó. “Thế thì em đã giúp nhiều đó nha. Chí ít là em đã hạ được gã Saxon đã làm anh bị thương.”

“Em làm được sao!”

"Selig!"

“Ôi Thần Odin! Em có thể đã bị giết chết!”

“Nhưng em đâu có bị giết. Ôi chao, hắn ta cũng chẳng chết được. Em chỉ làm gã bị thương thôi. Gã đã hồi phục và từ đó cho em một vố đích đáng, mặc dầu vậy, em vẫn cố giết gã. Giờ thì em mừng là em không phải làm thế nữa.” Selig lắc đầu với nàng, và nàng nôn nóng nói thêm, “Thôi nào, nói em nghe đi. Lần cuối em thấy anh, anh nằm bất động trên đất, ngập trong máu của chính mình.”

“Ừ, vết thương của anh nặng lắm. Anh tỉnh lại khi đoàn xe đã bỏ đi, đem theo những người bị bắt. Anh bị bỏ lại với những người chết, và vì bọn anh bị cho là đã chết hết, không ai ở lại để canh chừng nữa. Nhưng anh không biết liệu họ có quay lại để chôn xác hay không, vì thế anh cố lê mình ra khỏi bãi chiến trường đề phòng họ quay trở lại. Anh định trốn trong rừng chỉ vài giờ, rồi sẽ đi theo và xem em bị đưa đi đâu. Nhưng như anh đã nói, anh bị thương nặng quá.”

“Anh đã bất tỉnh lần nữa và không tỉnh lại cho đến khi đêm xuống. Anh thấy mình quá yếu để có thể ngồi lên ngay tại nơi ấy. Anh không biết anh đã ở đó bao lâu. Vết thương chết tiệt lại mưng mủ. Cơn sốt điên cuồng kéo đến, nhưng anh nhớ rất ít về nó. Anh biết mình đã rời nơi trú ẩn đến một nơi khác. Anh nhớ mình đã lang thang, tìm kiếm những người Saxon.”

“Cứ như thể anh sẽ làm được gì hay ho lắm nếu anh tìm thấy họ vậy,” nàng rầy rà.

“Tâm trí anh có hiểu được chút lập luận nào đâu.” Anh mỉm cười với nàng. “Anh chỉ biết tiếp tục di chuyển, cố gắng tìm em và mọi người trước khi quá trễ.”

“Quá trễ ư?”

“Anh không nghĩ có ai trong nhóm mình sẽ được giữ mạng sống. Anh nghĩ em sẽ được đưa đến cho tên lãnh chúa của nhóm người Saxon đã phục kích bọn mình, để hắn ta có thể giết em.”

“Anh ta gần như đã làm thế, “ Kristen nhỏ nhẹ thừa nhận. “Nơi đây, tại Wyndherst này, trước đây đã bị những người Viking tấn công. Ngài ấy hầu như đã mất cả gia đình trong cuộc cướp bóc ấy, và đã căm thù người Viking từ ấy.”

Selig cười lục khục. “Chả trách sao hắn để anh ở lại. Anh kể hắn nghe câu chuyện y hệt đã xảy ra cho anh. Hắn ắt hẳn đã thương hại.”

“Sao anh có thể kể câu chuyện như vậy?” nàng gay gắt hỏi. “ Chúa ơi! Ngài ấy sẽ xé xác anh thành từng mảnh nếu phát hiện thực ra anh là ai. Em lo lắng muốn chết khi nghĩ anh sẽ bị xiềng và giam cùng với những người khác nếu ngài ấy biết!”

Anh cười toét trước sự cáu kỉnh của nàng. “Hắn ta sẽ không phát hiện ra. Ohthere và những người khác đủ tỉnh táo để không chào đón khi họ nhìn thấy anh.”

“Nếu họ không lăn quay bất tỉnh ngay lập tức, như em gần như là thế,” nàng trả miếng.

“Anh thấy em tỉnh trí nhanh đấy chứ.” Anh cười phá lên.

Kristen huých vào ngực anh bực tức. “Anh sẽ kể nốt câu chuyện của mình chứ!”

Selig ráng kềm một tràng cười khác. “Kris à, cái máu tiếu lâm của em đâu mất tiêu rồi.” Anh chào thua khi nàng huých cho anh thêm một cái nữa. “Thôi được, anh đã nói là anh lang thang khắp chốn. Thậm chí bây giờ anh cũng không biết đã đi bao lâu, hay anh đã nằm gần chết bao lâu trong lần cuối cùng anh bị mất ý thức. Anh đã tỉnh dậy trong căn lều của một bà cụ người Celt. Chính bà và người con gái đã nhìn thấy anh trên đường họ trở về nhà từ phiên chợ ở Wimborne. Phải mất hết một ngày đi ngựa từ nơi họ tìm thấy anh để về đến nhà họ ở xa về phía bắc.”

“Chỗ đó ở đâu vậy anh?”

Anh nhún vai. “Anh không nghĩ mình có thể tìm thấy họ lần nữa. Thần Loki đã phù hộ anh. Em không thể tin được anh đã bị lạc như thế nào đâu.”

“Anh chỉ phải đi theo dòng sông thôi mà,” nàng chỉ ra.

“Ừ, thì anh cũng nghĩ vậy,” anh nói với giọng điệu chán ghét. “anh đã ở với bà cụ gần 2 tuần. Bà ta đã nghi ngờ anh vì cách phục sức của anh, và anh đã lảm nhảm tiếng nước ngoài khi anh mê sảng. Nhưng vì anh cũng nói ngôn ngữ của Mẹ chúng mình, đó cũng là ngôn ngữ của bà ta. Bà đã nuôi anh cho đến khi anh khỏe lại và thậm chí dẫn anh đến gặp một tay lái buôn, người đã lấy dây thắt lưng và băng tay vàng của anh và đổi lại cho anh những thứ áo quần mà em thấy và một con ngựa ốm yếu. Bà thậm chí còn chỉ đường cho anh đến con sông gần nhất.”

“Thế rồi sao?”

“Thế rồi con sông ấy nằm quá xa về phía tây so với nơi này đến nỗi anh gần như là đã đi đến cuối của vùng đất rồi. Rắc rối là ở chỗ anh không biết mình đã đi lang thang về phương nào, hay liệu anh có đã cố xoay xở để bằng cách nào đó vượt qua con sông trong cơn mê sảng. Anh chẳng có cách nào để biết liệu những người Saxon anh tìm kiếm ở phía đông hay phía tây của anh. Và khi bà cụ chỉ anh đi về hướng tây, anh đoán anh đã lang thang về hướng đông. Vì thế anh đã đi về hướng tây, mất bao nhiêu là thời quý báu.”

“Và khi anh tìm thấy dòng sông đó, anh liền biết mình đã đi sai đường hả?”

“Ừ, Nhưng rồi anh cũng không biết nơi em và những người khác bị đem đi cách dòng sông anh tìm thấy bao xa. Vì vậy anh buộc lòng phải dừng lại tại mỗi điền trang trên đường anh quay ngược lại con đường này. Anh đã kể cùng một câu chuyện cho từng vị lãnh chúa, chuyện này làm cho anh được xem trọng. Nhưng anh lại sớm rời đi khi biết chắc họ chẳng biết chút gì về nhóm người Viking đến từ khơi xa. Khi đến đây, anh không hề biết rằng mình đã tìm đến đúng nơi, cho đến khi tên lãnh chúa thừa nhận họ cũng bị tấn công vào mùa hè vừa rồi.”

“Và vết thương của anh đã lành hoàn toàn rồi chứ?”

“Ừ, nó không còn làm anh khó chịu nữa.”

“Thế là tốt rồi, thật may là anh đã nói mình đến từ Devon chứ không phải Cornwall, nếu không thì anh đã không được chào đón ở đây đâu.”

Anh cười rich rích. “Anh đã biết sự thù địch giữa đám người Celt xứ Cornwall và bọn Saxon ngay tại lâu đài đầu tiên anh đến. Anh mém chút nữa là bị xiềng ở đó, thế nhưng em biết cái lưỡi dẻo quẹo của anh rồi mà.”

“Phải rồi, em biết nó quá mà. Ôi Selig, giờ thì em mừng quá chừng --"

Mấy ngón tay anh đặt trên môi nàng chặn bớt cơn sóng cảm xúc chứa chan của nàng. “Kris à, anh cũng mừng muốn chết. Kể cho anh nghe em không bị đám Saxon này cưỡng bức chứ.”

“Cưỡng bức á? Không hề, em không bị làm nhục.” Nàng không hề cho anh một cơ hội để cảm thấy nhẹ nhỏm. “Nhưng lãnh chúa Royce đã thực sự ăn nằm với em.” Tiếng gió rít lên qua kẽ răng của anh, nhưng nàng vội chặn mấy ngón tay lên đôi môi anh như anh đã làm với nàng. “Selig à, anh đừng nói bất cứ điều gì làm em cảm thấy hối tiếc vì đã chẳng úp mở chuyện này với anh. Em nghĩ em yêu anh chàng Saxon này. Em chắc chắn là em khao khát anh ấy. Em đã muốn có anh ấy ngay từ ban đầu…. thôi được, có lẽ không mau đến vậy. Nhưng em đã bị anh ấy mê hoặc ngay từ những phút ban đầu, khi anh ấy cưỡi ngựa tiến vào mảnh sân nơi bọn em bị trói, và nhìn cả đám với vẻ phẫn nộ. Anh ấy đã ra lệnh giết chết tất cả bọn em. Thế nhưng ngày hôm sau anh ấy đã đổi ý và đến nói rằng bọn em phải ra làm việc để xây tường thành bằng đá cho anh ấy.”

“Bọn em? Hắn ta bắt em làm công việc ấy sao?”

Nàng cười to. “Dạ. Thorolf và những người khác giúp em ngụy trang. Mọi người nghĩ em là con trai, việc đó kéo dài hơn một tuần. Nhưng các anh ấy không thể giữ mọi việc tự nhiên như em đáng lẽ phải làm như một đứa con trai. Họ cứ giúp em, và em nghĩ rằng điều đó làm em bị phát hiện, hay chí ít nó đã thu hút quá nhiều sự chú ý vào em. Anh chàng Saxon kết luận rằng các anh ấy bảo vệ em vì em là đầu đảng của cả bọn. Dù sao đi nữa, việc này đã làm anh ấy phát hiện ra em là con gái, và rồi em được chuyển vào trong sảnh.”

“Và vào giường của gã Saxon luôn?”

Nàng đánh mạnh vào bụng anh vì câu nói đó. Anh gập đôi người trong tiếng la úi cha.

“Lạy cốt thần Thor, Kristen! Nhẹ tay chứ!”

“Vậy thì anh phải cẩn thận với giọng lưỡi của mình,” nàng giận dữ cảnh cáo. “Em là một phụ nữ đã trưởng thành. Em không phải trả lời trước anh vì những gì em làm. Và em đã không hề đi thẳng lên giường của anh ấy.” Nàng sẽ không nói cho anh biết tất cả những gì nàng kể với Thorolf. Nàng lặng lẽ kết thúc, “Sự thực là, anh ấy đã kháng cự lại em.”

“Cái gì?”

Sự kinh ngạc của anh làm nàng bật cười mặc dù nàng đang bực anh. “Chúa chứng giám. Em biết anh ấy khao khát em, nhưng anh ấy chống cự lại việc đó. Trước đây chưa từng có người đàn ông nào cưỡng lại em.”

“Được rồi, anh biết mà, anh đã khõ biết bao nhiêu cái đầu vì chúng thiếu sức kháng cự?”

Nàng không thể ngăn được mình cười khúc khích vì điều đó. “Nhưng anh chàng Saxon này thực sự cố gắng tránh không để bị em cuốn hút, anh ấy càng làm thế, em lại càng muốn có anh ấy. Em đã cố tình quyến rũ anh ấy đó Selig à.” Thật khó để một cô gái có thể thú nhận điều này với anh trai của mình, nhưng nàng sẽ không để anh kết tội Royce đã cám dỗ nàng, trong khi sự thực hoàn toàn ngược lại. “Cách đây hai tuần, em đã hạ gục anh ấy -- anh ấy đã đưa em lên giường. Em đã ngủ trong phòng của anh ấy từ khi đó. Em vừa từ đó ra đây.”

“Em thực sự yêu hắn hả Kris?”

“Em phải thế thôi. Em không đồng ý với mọi thứ anh ấy làm. Em đã nổi điên với anh ấy nhiều lần. Nhưng em không thể ghét anh ấy, không thể ngay cả vì anh ấy đã cho xích em lại, khi mà em ghét cay ghét đắng những sợi lòi tói ấy hơn bất cứ thứ gì trên đời.”

“Và tình cảm hắn ta dành cho em thì sao?”

“Em không biết. Anh ấy bảo bọc em. Anh ấy tỏ ra quan tâm đến em. Nhưng điều đó không khá gì hơn sự quan tâm anh ấy dành cho những gì anh ấy sở hữu. Dẫu thế anh ấy chẳng làm gì em khi em cố chạy trốn. Và em biết anh ấy thực sự không muốn xiềng xích em. Em thực sự không biết anh ấy cảm thấy thế nào về em,”

“Hắn vẫn muốn có em chứ?”

“Vâng, điều đó không hề thay đổi.”

“Rồi sao nữa --"

“Anh ấy vẫn sẽ cưới một ai đó.”

“Ừ, em đã đề cập đến điều đó,” anh đáp, rồi đột nhiên nổi tam bành lên. “Nhân danh thần Odin, không được! Hắn sẽ cưới em.”

Nàng lắc đầu với anh. “Selig, em là nô lệ của anh ấy. Trong suy nghĩ của anh ấy, tại sao anh ấy phải cưới em khi anh ấy đã có em trong những gì anh ấy chiếm hữu?”

Anh càu nhàu. “Cha có thể sẽ nói một đôi điều về việc này.”

Ánh cười lấp lánh trong mắt nàng. “Dạ, cha có thể, nhưng cha đâu có ở đây đâu.”

“Thế thì anh có thể --“

“Nhưng anh sẽ không làm thế đâu, vì Royce sẽ không biết anh là anh trai em, bằng bất cứ giá nào.”

“Vậy thì em định thế nào hả Kris?”

Cằm nàng rắn lại. “Em sẽ vui vẻ với người đàn ông này chừng nào em còn có thể. Khi anh ấy kết hôn, em sẽ rời khỏi đây.”

“Chỉ thế thôi sao? Ngay cả khi em yêu hắn ta?”

“Em còn có thể làm gì khác chứ? Chí ít thì anh đang ở đây để giúp em trốn thoát khi em sẵn sàng. Và nếu anh có thể giúp những người khác đào thoát sớm hơn thì cứ thế mà làm. Anh có thể quay lại đón em.”

“Quyết định vậy đi.”

Nàng khum lấy khuôn mặt của anh trong đôi bàn tay và hôn anh. “Cảm ơn anh, Selig, vì đã không mắng em.”

Anh siết nàng thật chặt. “Thì em đã nói là em không phải trả lời trước anh mà. Nhưng hãy cầu Thần Odin giúp em khi em cố giải thích tất cả mọi chuyện với cha.”

" “Ôi, thật bất công, khi nhắc em về điều ấy!” nàng la lên.

Anh đùa nghịch phát vào mông nàng. “Đi nào, chúng ta ở ngoài này lâu quá rồi đó.”

Trời bắt đầu sáng, sáng bảnh. “Dạ.” Nàng quay lại phía cửa, nhưng rồi lưỡng lự nơi đó, khẽ chạm vào má anh lần nữa. “Em sẽ không được nói chuyện với anh trong một thời gian. Và đừng có ngạc nhiên nếu em hoàn toàn làm ngơ anh khi ở trong sảnh. Anh ấy đã cảnh cáo em tránh xa anh ra.”

Anh lích rích cười. “Có lẽ hắn ta nghĩ anh sẽ tổn hại em nếu anh biết em là một ả Viking khát máu.”

“Cho dù lý do của anh ấy là gì đi nữa, thì cơn giận của anh ấy không dễ chịu đâu, vì vậy hãy cẩn thận đó, anh trai à.”

Họ hoàn toàn lặng lẽ khi đi vào trong sảnh, chẳng vì mục đích gì cả. Royce đang ở đó, giận dữ đá những người lính của anh, đánh thức họ dậy. Anh dừng lại khi nhìn thấy nàng. Và rồi mắt anh nheo lại một cách nguy hiểm khi anh thấy Selig cạnh nàng.

“Chúng ta đã ở bên ngoài để hít khí trời,” nàng thì thầm thật nhanh với Selig khi Royce tiến về phía họ. “Mình chỉ gặp nhau khi quay vào trong.”

“Liệu hắn ta có tin chuyện đó không?”

“Anh ấy sẽ phải tin.”

Nhưng Royce hoàn toàn không hỏi bất cứ câu nào khi anh đến gần họ. Anh chỉ đơn giản túm lấy cổ tay Kristen và bắt đầu kéo nàng về phía cầu thang, quát lên với Selig qua vai mình: “Đợi yên ở đấy.”

Kristen cố gắng giựt tay nàng ra khỏi anh, và chỉ thoát khỏi anh khi lên đến lưng chừng cầu thang, nhưng anh túm lấy nàng lần nữa và tiếp tục lôi nàng phía sau anh. “Ngài thật chết dẫm, Saxon ạ, tốt hơn là ngài phải có một lý do chính đáng để đối xử với em thế này!”

Anh không trả lời trả vốn gì cả. Anh lẳng nàng vào trong phòng mình rồi khóa cửa lại. Nàng sửng sốt nhìn cánh cửa, thử đẩy để chắc rằng nó đã bị khóa, rồi giận dữ đập mạnh vào nó.

"Ôi!"

Trong sảnh bên dưới, Royce gật đầu ra hiệu cho Selig theo sau anh, và anh dẫn Selig ra ngoài phía trước sảnh, sập cánh cửa lại phía sau họ. Selig quay lại, và rồi nắm đấm của Royce tống ngay vào hàm anh, hạ anh nằm thẳng cẳng, lưng chạm đất.

Royce đứng trên anh, mặt sắt lại giận dữ. “Ta sẽ không cấm ngươi vào trong sảnh, Gaelan, nhưng ta cấm ngươi tới bất cứ đâu gần cô ấy lần nữa. Cô ấy là của ta và ta quan tâm đến bất cứ cái gì là của ta.”

Với cái vẻ ấy, Royce quay vào trong sảnh. Anh để cửa mở. Selig có thể theo sau anh để vào bên trong. Nhưng Selig không vào. Anh ngồi đó trên nền đất, tay day day hàm, một nụ cười chầm chậm toe toét trên đôi môi anh, và rồi chuyển thành một tràng cười ha hả.

Trên lầu, từ cửa sổ trông xuống sân trước, Kristen ngó thấy hết toàn bộ câu chuyên. Tay nàng nắm chặt lấy bậu cửa sổ, cho đến khi nàng nghe thấy tràng cười đó. Nàng quay đi, lắc đầu chán ghét tất cả bọn đàn ông nói chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.