Mấy ngày liên tiếp, hầu như trên tất cả các báo chí, phóng sự của thành phố A đều đưa một loạt tin tức liên quan tới Nhiếp Phàn và xí nghiệp thuốc “Dân Hâm”. Thậm chí còn có một tờ báo lá cải đào ra tất cả những chuyện lớn nhỏ về Nhiếp Phàn trong mấy năm qua, chuyện liên quan đến Đường Đinh cũng được làm “danh nhân” một lần, còn là một “danh nhân” đã chết.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, sau khi lần đầu tiên tờ báo lá cải này nhắc tới những bạn gái trước đây của Nhiếp Phàn, gần như nhận ra được anh ta có mạnh mẽ đến đâu cũng có thể bạo phát, lần thứ hai miêu tả tình huống của anh ta càng trầm trọng hơn, nhất là đoạn tình tay ba đầy rối rắm giữa Nhiếp Phàn, Phương Á Hi và Đường Đinh.
Ký giả viết bài báo này có thể nói là thần thông quảng đại*, một vài chuyện ngay cả đương sự là Đường Đinh đây còn không biết, không ngờ ký giả lại biết rõ ràng như vậy. Có lẽ bởi vì cô đã chết nên phần lớn bài báo tập trung nói về kẻ phụ tình Nhiếp Phàn, Phương Á Hi làm tiểu tam chen chân các loại, nhưng lại đem Đường Đinh đáng thương hóa. Bên cạnh lời văn lai láng còn kèm thêm ảnh chụp của Phương Á Hi cùng Nhiếp Phàn bị chụp lén hoặc được tải từ trên facebook của bọn họ xuống, đương nhiên còn có ảnh chụp bia mộ của Đường Đinh. *thần thông quảng đại: tài giỏi, cái gì cũng biết
Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện này đã trở thành chuyện được phần lớn người trong trà dư tửu hậu nói đến, ngay cả nhà họ Diêu cũng không ngoại lệ. Ăn cơm tối xong, theo thói quen mở tivi lên xem tin tức, Đường Đinh cầm một quả quýt đến ngồi trên ghế sofa bắt đầu bóc ăn. Mẹ Diêu vừa đặt đĩa trái cây xuống, rồi nhìn về phía Đường Đinh nói: “Cũng may là con thích A Diễn! Nếu như thật sự vừa ý Nhiếp Phàn, chẳng phải bây giờ con bị những tờ báo lá cải kia viết cho chết sao? Thanh danh cả đời cũng bị mất…”
“Con nói xem, sao Nhiếp Phàn kia gần đây lại gây ra những chuyện phiền lòng như thế này? Xem ra thực sự là bình thường đối nhân xử thế có vấn đề. Song Song, con so với mẹ nhìn người chuẩn hơn nhiều!”
Đường Đinh đang ăn quýt, miệng phồng lên chỉ cười không nói lời nào.
“Ai, cái cô gái Đường Đinh kia cũng thật là đáng thương! Cho dù là chết sớm, nguyên nhân cái chết vẫn khiến cho người ta thấy xót thương làm sao!”
Đột nhiên bị người nhắc tới, Đường Đinh không khỏi bị sặc nước quýt, vỗ ngực không ngừng ho khan, “Mẹ, mẹ làm sao lại đột nhiên nghĩ tới cô ấy cơ chứ?”
“Con bé thật đáng thương!” Mẹ Diêu đưa cho ba Diêu một quả táo, “Mới hai mươi tuổi đầu mà đã chết. Mặc dù nói là tự sát nhưng không chừng Phương Á Hi ở đằng sau giở trò quỷ gì ai mà biết….”
Nghe mẹ Diêu nói vậy, Đường Đinh im lặng, trong đầu nhảy ra một cái suy nghĩ: “Mẹ, mẹ quá chính xác!”
Buổi trưa hôm sau, Đường Đinh mang theo bình thủy ngồi trên xe buýt đi tìm Tống Gia Diễn. Ở trên xe cô cũng loáng thoáng nghe được chuyện liên quan đến Nhiếp Phàn. Thật không biết khi nào mới có thể lắng xuống! Mỗi lần nghe từ miệng những người xa lạ nhắc đến tên mình, thật sự rất lạ.
Gõ cửa căn hộ trên đường Vô Thường, người ra mở cửa lại chính là người đã rất lâu không gặp: Phương Niệm.
“A, cô gái nhỏ!”
“….= =”
“Em tới rồi hả?” Tống Gia Diễn từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhận lấy bình thủy trong tay Đường Đinh, hỏi: “Hì hì, hôm nay lại là canh gì đây?”
“Canh cá.”
Tính tham ăn của Phương Niệm nhất thời nổi lên, mắt nhìn chằm chằm Tống Gia Diễn nắm tay Đường Đinh đi vào trong phòng bếp, “A Diễn, cậu để cho tôi một chút!”
“Nằm mơ à?”
Phương Niệm chuyển hướng, “Cô gái nhỏ, hôm nào cũng mang canh đến cho anh với nhé?”
“Nằm mơ!” Trả lời vẫn là Tống Gia Diễn.
“Các người thật quá đáng! Anh anh anh…..TTATT”
Phương Niệm tìm Tống Gia Diễn bàn chuyện, trước khi Đường Đinh tới cũng đã kết thúc. Đi loanh quanh ở phòng khách cũng tự cảm thấy mình biến thành cái bóng đèn, chịu không nổi định đến nhà bạn gái!
Xí, cậu có vợ chẳng kẽ tôi không có sao? Ngoại trừ canh cá, tôi cũng còn có bốn món nữa cơ.
Thấy Tống Gia Diễn uống canh cá xong, Đường Đinh mới thu dọn bát đũa, mang vào trong phòng bếp rửa.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên mái tóc đen nhánh của Đường Đinh, nước chậm rãi chảy qua từng ngón tay dài trắng nõn, nghiêng người dựa vào bồn rửa, Tống Gia Diễn cứ như vậy lẳng lặng nhìn người trước mắt. Không cần lo lắng cô một giây tiếp lại biến đi đâu mất nữa, không cần sợ hãi khi muốn ôm cô an ủi cũng không có cách nào.
Cho dù bề ngoài thay đổi, nhưng anh vẫn luôn rõ Đường Đinh của anh chưa bao giờ đổi thay.
“Tống Tống, em đẹp không?” Đường Đinh rửa xong, lau hai tay thấy Tống Gia Diễn đang nhìn mình không chớp mắt, bèn nghiêng đầu cười nghịch ngợm một tiếng.
“Đẹp, Đinh Đinh là đẹp nhất quả đất!”
Nghỉ lễ ngày “mùng 1 tháng 10″, sau khi lén đem hết công việc giao lên đầu Phương Niệm, Tống Gia Diễn mang theo Đường Đinh lên máy bay trở về thành phố C.
Nhà họ Tống vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lần đầu Đường Đinh tới đây, có khác cũng chỉ là vì ngày lễ nên các vùng xung quanh trở nên rất náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy vài ba đoàn du lịch, già trẻ trung niên đều có.
Mở cửa là mẹ Tống, bà thấy Tống Gia Diễn ở cửa thì vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy Đường Đinh ở phía sau thì liền vui vẻ, “Ta nói con không lễ không Tết mà lại về nhà, thì ra là dẫn bạn gái tới.”
“Cái gì mà không lễ không tết, hôm nay là ngày quốc khánh.” Tống Gia Diễn kéo Đường Đinh vào cửa, giới thiệu: “Mẹ, đây là Đường….. Diêu Song Song… Ba đâu ạ?”
Mẹ Tống thân thiết dắt tay Đường Đinh trả lời anh: “Ba con đi ra ngoài, khoảng chừng đến giờ cơm tối sẽ về…. Ôi chao, cô bé này lớn lên thật đáng yêu, chưa hề trưởng thành?
“…”
Nhà họ Tống làm Mao Sơn đạo sĩ, thay vì để cho ba Tống vạch trần thân phận Đường Đinh, ngay từ đầu nên nói rõ ra thì hơn. Cho nên, lúc này đi chung đường là để nói gần nói xa mà.
Ngồi trong phòng khách, nói chuyện với mẹ Tống hết chuyện đông đến chuyện tay, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng mở khóa cửa chính. Vừa nghĩ đến công việc quan trọng là phải nói rõ thân phận mình, Đường Đinh cảm thấy rất hồi hộp, kéo áo Tống Gia Diễn.
Ba Tống vừa bước vào nhà đã nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt rơi trên người Đường Đinh: “Có khách?”
“Rất nhanh sẽ không phải là khách nữa!” Tống mẹ vui mừng đứng lên, nói: “Sao hôm nay ông lại về sớm thế? Tôi đi lấy cho ông chút thức ăn lót dạ, tối nay có thể ăn cơm muộn.”
“Làm xong chuyện thì liền về! Bà còn muốn tôi ở ngoài run rẩy thêm mấy giờ nữa?” Thấy mẹ Tống đi vào trong phòng bếp, ba Tống để túi cầm trên tay xuống sàn nhà, rồi ngồi xuống sofa thở phào một hơi tiếp tục nói: “Ôi con trai, hôm nay trở về thực sự là muốn ăn mừng quốc khánh với hai thân già này sao?” “Ba!” Tống Gia Diễn kéo Đường Đinh đứng lên, nói: “Đây là Diêu Song Song, cũng là Đường Đinh.” “Ba biết! Vừa nhìn thấy con bé là ba đã biết.” Ba Tống lạnh nhạt nói, nhưng hai người đang đứng không biết phải làm sao.
“Nhân phẩm của con tốt thật đấy! Không ngờ lại có thể luân hồi trực tiếp vào một người sắp chết! Chắc hẳn lúc trước con phải tích rất nhiều phúc đức mới có vận khí tốt như vậy!” Ba Tống chỉ vào Đường Đinh, sau đó cười rộ lên: “Ba biết rõ các con tới đây là có mục đích gì, ba đồng ý.”
Tống Gia Diễn sửng sốt, buột miệng hỏi: “Ba đồng ý cho chúng con kết hôn?”
“Thế nào? Con muốn ba phản đối?” Ba Tống tỏ vẻ mặt hung dữ: “Vậy ba đây phản đối! Tốt thôi!”