Ánh mắt rưng rưng kia, khiến lòng Hoắc Cảnh Thành hiện lên cảm xúc rất phức tạp, cực kì vi diệu.
Cảm giác này, khiến anh cảm thấy cực kì xa lạ, nhưng lại khiến anh không dám nghĩ nhiều.
Ngược lại, lại cực kì phiền muộn.
Nhìn cô một cái xong, anh buông tay cô ra, bước vào phòng nghỉ, mở ngăn kéo, lấy 1 miếng băng keo cá nhân ra.
Nhìn băng keo cá nhân trên tay, anh hơi khựng lại, nhăn mày.
Đáng chết! Ngón tay cô cùng lắm chỉ có 1 vết thương nho nhỏ thôi mà! Anh biến thành 1 người mềm lòng từ khi nào vậy?
Lúc trước, anh còn ném đồ vào đầu cô, nhưng có cảm giác gì đâu?
Nhớ tới chuyện này, bàn tay cầm băng keo cá nhân năm chặt hơn.
Lúc Cảnh Phạm nín khóc, thì Hoắc Cảnh Thành cũng ra khỏi phòng nghỉ. Mặt anh tối sầm, đưa cho cô-- không, là ném cho cô 1 miếng băng cá nhân.
Cảnh Phạm cắn môi.
Người đàn ông này sao vậy? Cho 1 cái tát rồi lại cho cô 1 miếng mứt táo sao?
“Phụ cấp thêm.” Hoắc Cảnh Thành mấp máy môi, liếc Cảnh Phạm một cái, sau đó rời tầm mắt đi: “Cho dù thế nào, tôi và Dung Kỳ cũng là anh em tốt, tôi không thể để cậu ấy nghĩ là tôi bắt nạt cô được.”
Anh nói, vô cùng lạnh lùng.
Như là nói cho cô nghe, lại như là nói cho chính mình nghe.
Cảnh Phạm chớp mắt, hiểu ra, ánh mắt tối sầm lại.
Lòng, xiết chặt.
Cô chua chát nhìn miếng băng, sau đó đưa mắt nhìn anh.
Chỉ thấy anh đã quay lưng đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh Phạm không thấy được vẻ mặt anh lúc này, mà chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh. Ánh sáng chiếu rọi vào từ cửa sổ, hắt lên người Hoắc Cảnh Thành, thế nhưng, giờ phút này Cảnh Phạm chỉ cảm thấy bóng dáng anh xa xăm mà lạnh lùng đến lạ.
“Tôi đồng ý với em!”
Lúc cô cho rằng anh sẽ không nói nữa, anh lại đột nhiên mở miệng.