Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Cảnh Phạm tái nhợt, không còn ung dung như vừa rồi, sắc mặt như lâm đại dịch.
“Sao cô biết đêm đó là anh ấy?”
“Chuyện xuất sắc như vậy, sao tôi có thể không biết?” Vân Mẫn Mẫn hài lòng nhìn dáng vẻ phát hoảng của cô, bước một bước, nhích lại gần cô: “Cô có muốn hỏi tôi còn biết gì không?”
“Cô còn biết gì?”
“Tôi còn biết cô đang không biết xấu hổ mà thầm mến em chồng của cô.” Vân Mẫn Mẫn cười rất vui vẻ: “Cô nói xem, nếu Hoắc tổng biết kẻ thù lớn nhất của Hoắc gia chẳng những từng ngủ cùng anh ta, còn mỗi ngày đếu không biết xấu hổ thích mình, anh ta có thể chán ghét cô hay không?”
Hô hấp Cảnh Phạm trở nên nặng nề.
Vân Mẫn Mẫn càng đắc ý: “Thấy cô thầm mến cực khổ như vậy, tôi thật mâu thuẫn, tôi nên nói sự thật cho anh ta mới phải. Có lẽ sau khi anh ta biết sự thật, sẽ nguyện ý nhìn cô lâu thêm cũng không chừng?”
“Cô dám!” Cảnh Phạm quát. Ánh mắt nhìn cô ta sắc bén như kiếm, dọa người: “Vân Mẫn Mẫn, nếu cô dám lấy chuyện này đi tổn thương anh ấy, tôi sẽ liều mạng với cô! Cô dám tổn thương anh ấy, tôi liền dám tổn thương cô!”
Mỗi một chữ cô đều cắn rất nặng, tràn đầy uy hiếp.
Cô không muốn anh có chuyện gì.
Anh cũng không thể có chuyện.
Vân Mẫn Mẫn bị ánh mắt của cô làm cho run rẩy, có chút sợ hãi. Đều nói phụ nữ khi yêu đều là kẻ điên, thời khắc này Cảnh Phạm chính là kẻ điên đó!
Hồi lâu, cô ta a một tiếng: “Cảnh Phạm, tình yêu này của cô thật là cảm động!”
“Sao cô còn ở đây?” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
Hoắc Cảnh Thành đi ra, Lục Kiến Minh đi theo. Anh đứng không xa nhìn bọn họ.
So với vừa rồi, sắc mặt anh khá hơn một chút.
Nhưng mà lần này, trên mặt Cảnh Phạm không có chút huyết sắc. Cô hốt hoảng nhìn anh chằm chằm: “Anh… Anh đứng đó bao lâu rồi?”
Những lời vừa rồi, anh nghe được bao nhiêu?
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành đầy nghi ngờ nhìn cô: “Điều này rất quan trọng?”
Người phụ nữ này, tại sao thấy mình lại có phản ứng như thấy quỷ?
“Cảnh Phạm, cô đây là chột dạ cái gì?” Vân Mẫn Mẫn nhìn hai người bọn họ, cười trên sự đau khổ người khác: “Nếu Hoắc tổng ở đây, tôi thấy, không bằng nói lại chuyện chúng ta vừa nói cho Hoắc tổng nghe?”
Mắt thấy cô ta muốn nói, Cảnh Phạm nín thở, giơ tay tát Vân Mẫn Mẫn một bạt tai.
“Ba” một tiếng, vang dội hơn cả tiếng vỗ tay trong hội trường.
Lần này, Vân Mẫn Mẫn bị đánh đến ngu người. Có thể thấy rõ dấu bàn tay đỏ trên mặt.
Lục Kiến Minh kinh ngạc, há miệng vừa đủ nhét một trứng gà.
Cái này… dáng vẻ dũng mãnh này, vẫn là Cảnh Phạm sao? Cảnh Phạm thường ngày anh ta nhìn thấy không mạnh như vậy.