Hoắc Cảnh Thành từ trước màn hình máy vi tính ngẩng đầu lên, dùng giọng mũi “ừ” một tiếng.
“Bên bộ quản lý đúng là cố ý chèn ép Cảnh Phạm. Lần trước cô ấy từ chỗ anh bị bể đầu chảy máu đi ra, từ trên xuống dưới trong công ty đều biết. Cho nên, bên bộ quản lý không dám tùy tiện cho cô ấy tỏa sáng.”
Thì ra là vậy.
Hoắc Cảnh Thành trầm mặc.
Lục Kiến Minh thăm dò vẻ mặt boss, muốn tìm ra chút tin tức. Nhưng trên khuôn mặt trẻ tuổi lạnh lùng không nhìn ra chút gợn sóng.
Lục Kiến Minh đành phải thử dò xét hỏi: “Vậy… Có cần báo Bộ quản lý bên kia không?”
Nghe hỏi vậy, tay Hoắc Cảnh Thành gõ bàn phím dừng lại một lát, ngẩng đầu lên, tầm mắt lạnh lẽo âm u nhìn sang: “Anh rất quan tâm chuyện cô ta?”
Bộ quản lý chèn ép cô, tại sao anh phải nhúng tay?
Lục Kiến Minh hoàn toàn nhìn rõ, Hoắc tổng không thích Cảnh Phạm, không, chính xác mà nói, là rất ghét!
…
Bên kia.
Cảnh Phạm đi lên lầu Bộ quản lý, đi thẳng vào phòng làm việc Trưởng phòng Bộ quản lý.
Vì quá gấp, không kịp cho người thông báo đã đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng làm việc, hình ảnh rất là ướt át.
Trưởng phòng ngày thường áo mũ chỉnh tề trước mặt người ngoài, lúc này đang ôm một nữ nghệ sĩ trong ngực. Cảnh Phạm vừa nhìn liền nhận ra đối phương, chính là Ngô Thiên Vũ.
“Cảnh Phạm, cô… cô không gõ cửa!” Quần áo hai người không chỉnh tề, đột nhiên bị bắt gặp. Trưởng phòng Hạ Xuân Cương chật vật đẩy Ngô Thiên Vũ ra.
Cảnh tượng như vậy, thật ra Cảnh Phạm không thấy lạ.
Trong giới này, khắp nơi đều là quy tắc ngầm.
Cô không đi ra ngoài, ngược lại cười nói: “Xin lỗi, quấy rầy hứng thú của hai người.”
Hạ Xuân Cương vừa mặt lạnh vừa sửa quần áo trên người.
Cảnh Phạm ung dung lấy điện thoại ra chụp hình hai người đang sửa quần áo. Sắc mặt Hạ Xuân Cương biến đổi, trầm giọng quát: “Cảnh Phạm, cô làm gì đó?!”
“Tôi nhớ Hoắc tổng rõ ràng đã nói, công ty chúng ta tuyệt đối cấm nghệ sĩ và quản lý cao cấp có quan hệ thân mật. Trưởng phòng, anh cảm thấy Hoắc tổng có hứng thú với tấm hình này không?”
“Cô đừng có rảnh rỗi đi gây chuyện!” Hạ Xuân Cương đưa tay muốn đoạt.
Cảnh Phạm đưa điện thoại ra sau, cô bỗng nghiêm nghị, thu liễm nụ cười, nhìn Hạ Xuân Cương: “Tôi sẽ không gửi hình này cho ai, Trưởng phòng, tôi chỉ cần một công việc.”
Hạ Xuân Cương hừ lạnh nói: “Thái độ này của cô còn muốn công việc? Cô gửi hình cho Hoắc tổng thử đi. Tôi cũng muốn nhìn xem, với mức độ chán ghét của Hoắc tổng đối với cô, anh ấy rốt cuộc sẽ tin tôi hay là tin cô.”
Cảnh Phạm cùng lắm chỉ phô trương thanh thế, những hình này có thể nói rõ cái gì? Huống chi, Hoắc Cảnh Thành sẽ không cho cô cơ hội nói điều này.
“Tôi biết anh khó xử lý, tôi cũng sẽ không làm khó Trưởng phòng trước mặt Hoắc tổng.” Cảnh Phạm mềm giọng, đưa điện thoại cho Hạ Xuân Cương, khẩn cầu: “Tôi chỉ cần một công việc, cho dù là tầng dưới cùng cũng được.”
Hạ Xuân Cương đưa tay cướp điện thoại, vừa xóa hình vừa qua loa lấy lệ nói: “Sau này có công việc thích hợp gì tôi sẽ thông báo cho cô.”
Ngô Thiên Vũ đã sửa sang đầm trên người xong, liếc mắt nhìn Cảnh Phạm, nghĩ tới cái gì, đột nhiên đề nghị: “Trưởng phòng Hạ, anh nể tình Cảnh Phạm bình thường tâm cao khí ngạo, hiếm khi thấp giọng nói chuyện như vậy, anh cho cô ta một công việc đi mà.”
“Cô đừng vớ vẩn chen vào, chuyện này có liên quan gì cô?”
Ngô Thiên Vũ nũng nịu: “Không phải vừa rồi anh mới nhận điện thoại của đạo diễn Lý, cần một người mẫu quảng cáo đồ lót sao? Mặc dù Cảnh Phạm là diễn viên, nhìn anh nhìn cô ta, khí chất tốt biết bao, hơn nữa vóc người cũng tốt, quảng cáo này chính là tính toán cho cô ta.”
Ngô Thiên Vũ nói vậy, ánh mắt Hạ Xuân Cương trực tiếp lướt trên người Cảnh Phạm, không khách sáo mà quan sát trên dưới.
Cảnh Phạm là một người đặc biệt xuất sắc trong đông đảo nghệ sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa từng sửa đã đủ tinh xảo, nhưng lại có công nhận khá.
Chính vì thế, công ty ký hợp đồng với những người mới, rất kiêng kỵ cô, coi cô là cái đinh trong mắt.
Lúc Cảnh Phạm mới vào công ty, Hạ Xuân Cương ngoài sáng trong tói bày tỏ có ý với cô vô số lần, nhưng cô nhiều lần giả bộ hồ đồ, không tiếp nhận. Nên Hạ Xuân Cương đã sớm chướng mắt cô.
“Chủ ý này của em không tệ, ra sân giúp đạo diễn Lý rất tốt.” Hạ Xuân Cương gật đầu.
Bọn họ thường xuyên qua lại, Cảnh Phạm có dự cảm xấu, hỏi: “Đạo diễn Lý nào?”
“Đương nhiên là đạo diễn Lý Thành.” Ngô Thiên Vũ nói: “Cảnh Phạm, mặc dù chỉ chụp hai ba cảnh, nhưng có thể hợp tác với đạo diễn Lý, cô nên vui vẻ đi.”
Cảnh Phạm biết Lý Thành.
Rất có tài, nhưng nổi danh là tên háo sắc trong giới.
Đã từng có tin đồn nói anh ta 33 ngày ngủ hơn 40 diễn viên nhỏ. Chụp quảng cáo đồ lót cho anh ta, không khác nào chó sói vào miệng cọp.
“Thế nào? Không muốn nhận?” Hạ Xuân Cương nhìn cô: “Không nhận thì cô lập tức đi ra ngoài, chỗ này không có công việc phù hợp với cô. Có rất nhiều người đồng ý nhận.”
“Không, tôi nhận.” Ba chữ, Cảnh Phạm đáp rất kiên định. Cô bình tĩnh nhìn Hạ Xuân Cương: “Chỉ cần có tiền, tôi liền nhận. Công việc gì đều được.”
Hôm nay, cô nào còn đường lui?
…
Buổi tối.
Cảnh Phạm ngồi một mình trong nhà trọ. Nhà nhỏ hẹp, cô không mở đèn, bóng tối bao lấy cô.
Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, gọi một dãy số.
Ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt có chút mệt mỏi của cô.
Điện thoại reo hồi lâu, bên kia truyền tới một thanh âm non nớt: “Dì nhỏ.”
Thanh âm mềm mại kia, chỉ vẻn vẹn hai chữ, trong lòng Cảnh Phạm lướt qua tia ngọt ngào. Tựa mình tất cả ủy khuất đến lúc này đều biến mất hầu như không còn.
“Hôm nay tỉnh lại sớm như vậy?” Cô hỏi, thanh âm nhu hòa.
“Dì Anna nói dì sẽ gọi cho con, nên con đang chờ.” Đứa bé nói chuyện ngọt như sữa.
“Dì nhỏ quá bận, cho tới giờ mới rảnh. Bảo bối của chúng ta sẽ không giận dì nhỏ chứ?” Cô thật có lỗi.
“Dĩ nhiên không giận.” Đứa bé trả lời không chút do dự, thanh âm non nớt mang theo đau lòng: “Dì Anna nói dì nhỏ vì kiếm tiền chữa bệnh cho con mà rất cực khổ.”
Mặc dù đứa bé không nhìn thấy, nhưng Cảnh Phạm vẫn dùng sức lắc đầu: “Dì nhỏ không hề cảm thấy cực khổ. Chỉ cần quả cam nhỏ của chúng ta có thể ngoan ngoãn, dì nhỏ làm gì cũng bằng lòng.”
Bên kia, quả cam nhỏ buồn bực thật lâu.
Cảnh Phạm không nghe tiếng, mở miệng hỏi: “Có phải lại ngủ rồi không? Mệt lắm à?”
“Dì nhỏ, Milo cách vách nói con bệnh rất nặng, có phải con sắp chết không?”
Một chữ ‘chết’ tựa như cây kim đâm sâu vào tim Cảnh Phạm. Đau tới cực điểm.
Mắt cô chua xót, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, làm ướt khuôn mặt.