“Chạy? Tôi không chạy.” - Cảnh Phạm có chút khó hiểu.
“Tối hôm qua ngồi trước cửa phòng bệnh của tôi một đêm, lúc tôi tỉnh lại không thấy cô đâu, còn nói không chạy ư?”
Cảnh Phạm kinh ngạc: “Sao anh biết tôi ngồi ngoài suốt một đêm?”
“Có người nói.”
Cảnh Phạm cảm thấy có chút thẹn thùng. Cô tự thấy hành động ngồi canh cả đêm như thế có chút ngốc nghếch. Hơn nữa, lúc đó còn có Mộ Vãn ở trong phòng.
Cô không nói gì nữa.
Hoắc Cảnh Thành cũng trầm mặc.
Hai người cách điện thoại di động lắng nghe tiếng thở của đối phương, bầu không khí lúc này đột nhiên trở nên hơi vi diệu.
Người mở lời lại là anh: “Bây giờ cô trở lại đi.”
Ngữ khí vẫn như thể ra lệnh nhưng so với bình thường ôn hòa hơn nhiều, không hung hăng như ngày xưa.
Cảnh Phạm nói: “Phải đợi một lát nữa đã.”
“Đợi cái gì?”
“Tôi đang đăng ký số ở phòng khám.”
“Số gì?”
“Hôm qua sau khi rơi xuống nước, hình như tôi bị cảm rồi, phải gặp bác sĩ xin đơn thuốc.” - Tựa như minh họa cho lời nói, Cảnh Phạm cảm thấy chóp mũi ngứa ngứa, hắt hơi một cái.
Rơi xuống nước xong lại ngồi ngoài phòng bệnh cả một đêm có thể không cảm sao?
Hoắc Cảnh Thành chỉ nói: “Tôi biết rồi.”
Vừa dứt lời, anh liền cúp máy. Cảnh Phạm nghe âm thanh ‘đô đô’ liền cẩn thận cất điện thoại vào túi. Cô bị cảm hơi nặng, còn sốt đến nỗi hoa mắt váng đầu.
Hơn nữa, trong bệnh viện vĩnh viễn không thiếu người xếp hàng. Dòng người chen chúc càng làm thiếu dưỡng khí.
Lúc vừa đến phiên cô, đang chuẩn bị lấy số, một cái tay vươn ra trước một bước, rút tờ phiếu đi.
Cảnh Phạm nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy người đến lại càng kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Cảnh Thành nắm chặt cổ tay cô, không nói lời nào đã lôi cô khỏi đám đông hỗn loạn.
Nhìn bóng lưng mạnh mẽ của người đàn ông, Cảnh Phạm trong lòng chua xót không thôi nhưng vẫn không giãy dụa, mặc anh kéo mình vào thang máy VIP.
Trong thang máy, chỉ có hai người bọn họ. Thành thang máy trơn bóng phản chiếu hình ảnh bọn họ tay trong tay.
Cảnh Phạm có chút si ngốc nhìn hình ảnh này.
Nếu người ngoài không rõ tình huống nhìn thấy hình ảnh họ giờ phút này có lẽ sẽ cho rằng bọn là một cặp tình nhân. Đáng tiếc, bọn họ không phải.
“Hoắc tổng...” - Cảnh Phạm mở lời.
“Hả?” - Anh ngẩng đầu nhìn những con số nhảy trên màn hình LED. Mình điên rồi sao? Sao lại tự mình chạy đến dưới lầu đợi cô!
“... Anh có thể buông tôi ra được không?” - Tầm mắt Cảnh Phạm chậm rãi rơi vào nắm tay của hai người.
Một câu hỏi của cô như đang nhắc nhở anh. Sắc mặt anh thoáng xẹt qua một tia khó chịu, cuối cùng vẫn buông tay cô ra.
Cảnh Phạm dùng tay kia nắm lấy bàn tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh đứng bên cạnh anh: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”
“Có việc mới được tìm cô sao?” - Anh đáp trả một câu, cụp mắt nhìn cô.
“Cũng không phải. Chỉ là tôi vừa mới bốc được số, bây giờ sắp đến lượt rồi. Bây giờ không đi, một lúc nữa qua lượt lại phải đăng ký lại.”
“Cảm mạo cũng đăng ký số làm gì? Cô cũng thật không ngại phiền.” - Hoắc Cảnh Thành ghét bỏ nói.
Cảnh Phạm bĩu môi: “Có phiền cũng phải khám bệnh, đầu ta đang rất đau.”
Anh cúi đầu nhìn cô. Đúng như dự đoán, mặt cô tái nhợt trong khi hai má lại đỏ bừng bất bình thường. Có lẽ là do tối qua ngồi thức cả đêm nên lúc này nhìn cô rất tiều tụy, dưới mắt còn một quầng thâm thật sâu.
Tâm, khẽ động.
Ngoài miệng lại vẫn nói: “Ai bảo tối hôm qua ngồi ngoài cả đêm, đáng đời.”
Người đàn ông này, lúc nói chuyện thực sự quá đáng ghét!
Cảnh Phạm tức giận đến nghiến răng!
“Đúng vậy a, là tôi ngốc nên mới ngồi ngoài canh cả một đêm. Có điều, khẳng định không có lần sau đâu. Nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng không phải...”