Không biết hôn bao lâu đến khi hai người thở hồng hộc, người xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều. Rốt cuộc Hạ Lễ cũng không nhẫn nhịn được nữa, cầm tài liệu trong tay gõ lên cửa: “Hai vị à, nếu như còn chưa tận hứng thì đi vào phòng bệnh. Chiếm dụng nơi công cộng để rắc thính, quá thất đức!”
Cảnh Phạm phục hồi lại tinh thần, quẫn bách mặt càng lúc càng đỏ hơn, đẩy người Hoắc Cảnh Thành để nhắc nhở anh.
Thân hình người đàn ông cao lớn, từ đầu đến cuối vẫn bất động. Nhưng mà nếu tiếp tục làm như vậy trong thang máy cũng không phải là chuyện hay.
Anh hơi lùi về sau một chút, ánh mắt sáng bừng nhìn cô chằm chằm. Đập vào mắt là khuôn mặt đỏ ửng của cô vẫn còn đang động tình, ánh mắt ngập nước, tràn đầy xuân tình, động lòng người.
Hoắc Cảnh Thành giống như bị ma ám, không kiềm chế lại ngậm cánh môi cô. Cảnh Phạm bị giật mình, lông mi cong vút hơi run lên, yếu đuối dán trên vách thang máy.
Nhưng mà, lần này anh chỉ giống như chưa thỏa mãn, mút mút môi dưới của cô một chút, không tiếp tục làm gì đã rời đi.
Ánh mắt nhìn cô đắm đuối một cái mới xoay người đi ra khỏi thang máy, ánh mắt kia giống như muốn hòa tan cô.
Tong thang máy vẫn ngập tràn hương vị mập mờ, Cảnh Phạm có chút hoảng hốt, cả người không có sức lực, một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Giơ tay lên sờ gương mặt mình, có vẻ mặt cô lại nóng bừng rồi.
Chẳng qua là... Tại sao đột nhiên anh lại hôn cô như vậy? Quan trọng hơn cả là ngay trước mặt Mộ Vãn chứ?
Cảnh Phạm hoài nghi. Hồi lâu sau, trái tim vẫn đập bình bịch, cuồng loạn, giống như sắp bắn ra ngoài.
“Còn không đi à?” Hoắc Cảnh Thành thấy cô vẫn đang đứng ngẩn người trong thang máy, giơ tay ấn nút mở cửa cho cô, lại gọi một tiếng: “Đi ra!”
Lúc này Cảnh Phạm mới hoàn hồn lại, vội vàng nhìn anh một cái, lại liếc mắt nhìn Hạ Lễ. Khi thấy ánh mắt ranh mãnh của anh ta, cô lúng túng bước nhanh vào phòng bệnh.
Lúc Hoắc Cảnh Thành đi qua bên cạnh Hạ Lễ, dừng một chút, thấp giọng nói: “Kiểm tra cho cô ấy một chút!”
“Cô ấy?” Hạ Lễ liếc mắt nhìn người nào đó đã chui vào phòng bệnh: “Sao vậy?”
“Cảm mạo, hơi sốt!”
Hạ Lễ nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, lên tiếng dạy dỗ: “Vậy mà cậu vẫn hôn môi cô ấy? Tôi đã nhắc nhở cậu rồi, cậu không thể để bị cảm. Nếu bị nhiễm khuẩn, chẳng may phổi bị nhiễm trùng thì cậu sẽ gặp nguy hiểm!”
“Nào có chuyện dễ chết như vậy? Tôi không yếu ớt như cậu nghĩ đâu!” Hoắc Cảnh Thành lơ đãng đẩy cửa đi vào.
Tâm trạng anh không tệ chút nào.
Hạ Lễ thấy vậy cũng cực kỳ khó chịu: “Tôi là bác sĩ. Cậu đừng coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai!”
“Được rồi, cậu còn nói nhiều hơn mẹ mình!” Từ trước đến giờ Hoắc Cảnh Thành không quen bị quản thúc như vậy, khó chịu nói.
Trong phòng bệnh, trên mặt Cảnh Phạm cực kỳ nóng, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt nhưng cũng không thay đổi là bao. Cô còn chưa đi ra đã nghe thấy hai người bên ngoài đang to tiếng với nhau. Cô hoài nghi nhìn, Hạ Lễ thấy vậy thì nói: “Cảnh Phạm, cô ra ngoài đã!”
“Sao vậy?” Cảnh Phạm rút khăn giây lau sạch tay, cố gắng làm lơ sự tồn tại của người đàn ông nào đó.
Bởi vì vừa có nụ hôn mất kiểm soát lúc nãy, cho tới bây giờ cô không thể nào thẳng thắn đối diện anh, càng không thể nào thản nhiên coi như không có chuyện gì vậy.
“Cô quản cậu ta thật kỹ vào. Ngay cả lời bác sĩ mà cậu ta cũng không nghe!” Hạ Lễ chỉ vào Hoắc Cảnh Thành.
Cảnh Phạm không biết làm sao, lấy tư cách gì quản anh ấy chứ? Cô không có tư cách, người có tư cách là Mộ Vãn.