Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 117: Giải sầu cùng anh!



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Hoắc tổng lại làm chuyện gì sai sao?”

“Không có!” Người lên tiếng trả lời đầu tiên là Hoắc Cảnh Thành.

Hạ Lễ liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng là trả lời Cảnh Phạm: “Biết rõ cô đang cảm mạo, sốt vẫn hôn cô. Tùy tiện hôn một chút cũng thôi lại còn hôn sâu cơ! Không nhưng vậy, hôn một lần không đủ lại phải hôn hai lần...”

Cảnh Phạm nghe càng lúc càng nóng mặt, muốn tìm một lỗ để chui vào.

Vừa rồi mặt chỉ nóng bỏng bây giờ cô lại cảm thấy cả cổ họng cũng cháy rồi.

Hoắc Cảnh Thành cầm gối ném vào Hạ Lễ: “Cậu đổi người tới cho mình!”

Hạ Lễ đi ra ngoài. Một lúc sau thì có bác sĩ khác đến kiểm tra cho Cảnh Phạm. Hoắc Cảnh Thành nằm trên giường xem xét tài liệu mà Lục Kiến Minh mang cho anh.

“Như thế nào?” Cảnh Phạm ngẩng đầu hỏi bác sĩ.

Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành vẫn chăm chú nhìn tài liệu nhưng hơi nghiêng người về phía hai người đang nói chuyện.

Bác sĩ nói: “39 độ!” Uống thuốc giảm sốt trước đã!

“Vâng!” Cảnh Phạm gật đầu. Lại lấy khẩu trang đeo lên.

Bác sĩ kê thuốc xong rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Cảnh Phạm tiễn bác sĩ rồi xoay người trở lại. Hoắc Cảnh Thành lại tập trung nhìn tài liệu cũng không thấy ngẩng đầu lên, dáng vẻ cực kỳ chăm chú.

“Hoắc tổng!” Cô gọi anh. Hình ảnh hôn nồng nhiệt vừa xong vẫn khiến cô cảm thấy có chút không tự nhiên.

“Hử?” Anh trả lời nhưng không ngẩng đầu lên.

“Bác sĩ Hạ nói anh phải nghỉ ngơi cho khỏe. Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi về trước!” Cảnh Phạm cũng không muốn lây bệnh cho anh.

Câu nói đằng sau khiến Hoắc Cảnh Thành không vui, cau mày.

Còn không chờ anh mở miệng, Cảnh Phạm đã cầm thuốc chuẩn bị đi.

“Em đứng lại!” Anh đóng tài liệu lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cảnh Phạm khó hiểu nhìn anh, anh lại làm sao vậy này?

“Ngồi xuống!” Anh chỉ vào cái ghế để bên cạnh.

“Sao vậy?” Cảnh Phạm hỏi nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.

Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành thâm trầm nhìn cô: “Rốt cuộc em có biết tôi vì ai mà phải nằm viện không hả?”

Trong mắt Cảnh Phạm thoáng qua chút xúc động: “Vậy anh muốn tôi làm cái gì?”

“Không cần làm gì cả! Tôi không muốn em đi đâu hết!” Giọng điệu anh khiến cho người ta không thể phản bác.

Cảnh Phạm có chút buồn cười: “Tại sao chứ?”

Hoắc Cảnh Thành nhíu mày, dáng vẻ cực kỳ thản nhiên: “Trong bệnh viện rất buồn chán. Vì em mà tôi bị biến thành như vậy. Em có nghĩa vụ phải ở đây giải sầu với tôi!”

Trong lòng Cảnh Phạm có chút rung động, thử dò xét: “Không phải bác sĩ Hạ vẫn luôn ở bệnh viện sao. Anh kêu anh ấy đến đây giải sầu với anh là được rồi. Hơn nữa, trợ lý Lục cũng sẽ tới. Còn cả...”

Nói đến đây, cô dừng một chút, cố gắng khiến giọng nói của mình tự nhiên: “Tôi cảm thấy Mộ Vãn nhất định sẽ rất vui khi đến đây với anh!”

Hoắc Cảnh Thành liếc cô một cái: “Em cho rằng ai trong số bọn họ cũng rảnh rỗi giống em sao? Bọn họ còn có việc của bọn họ!”

Cảnh Phạm bĩu môi. Thì ra là như vậy. Cô cũng chẳng có chút đặc biệt nào với anh cả.

Thất vọng nhếch môi, cô không nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi tại chỗ, lấy kịch bản từ trong túi xách ra.

Hoắc Cảnh Thành thấy cô không có ý định đi nữa, dường như rất hài lòng, tập trung vào tài liệu trên tay.

Cảnh Phạm đọc kịch bản không kiềm chế được mà có chút thất thần. Ánh mắt luôn nhìn anh.

Người đàn ông này, anh thậm chí chẳng cần làm gì, chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, hơi thở của anh thôi cũng khiến cô bị rối loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.