Hoắc Cảnh Thành không hề muốn nói dối mẹ, nhưng mà, giờ phút này vô luận là đứng ở trên lập trường của ai, anh cũng không muốn để cho hai người chạm mặt.
“Mẹ, mẹ vẫn đừng nên gặp người này thì tốt hơn, con sẽ để Lễ Ngộ đưa mẹ đi.”
Văn Bái cố chấp nhìn chằm chằm vào con trai: “Cô ta là ai?”
“……” Hoắc Cảnh Thành biết mình không thể lừa gạt được nữa, anh im lặng trong giây lát, rồi nói rõ ràng: “Cảnh Phạm.”
Quả nhiên là cô ta!
Quả nhiên là người phụ nữ kia!
Văn Bái dùng sức nắm lấy chốt cửa, tựa như chỉ có như vậy mới có thể chống đỡ thân thể đã chống đỡ hết nổi của mình.
“Vậy con nói cho mẹ biết….” giọng của bà ta dần trở nên run rẩy: “Có phải con nằm viện, cũng là bởi vì cô ta hay không?”
“Không liên quan gì đến cô ấy cả, đây là chuyện của con.” Hoắc Cảnh Thành đáp lại rất nhanh, anh gần như là không do dự chút nào.
“Con còn che chở cho cô ta…” Văn Bái cất giọng nói: “Tối hôm qua có ký giả chụp ảnh ở hiện trường, gửi cho ông nội con, thiếu chút nữa là ông nội con đã bị con làm cho tức chết rồi!”
“Con sẽ trở về giải thích với ông nội sau.”
“Giải thích, con giải thích cái gì?” không biết là bởi vì tức giận, hay là bởi vì nhớ lại quá khứ, đôi mắt của Văn Bái đỏ bừng lên, bà ta khàn khàn nói: “Con giải thích là, anh trai con đã chết ở trên tay cô ta, thiếu chút nữa là con cũng mất mạng vì cô ta sao? Cảnh Thành, con hãy trả lời thật cho mẹ biết, có phải con cũng bị cô ta mê hoặc giống như anh con hay không.”
“Mẹ, mẹ hãy tỉnh táo lại đi, mẹ ngồi xuống trước đã.” Hoắc Cảnh Thành đỡ Văn Bái càng ngày càng kích động ngồi xuống.
“Tại sao con không trực tiếp trả lời mẹ?” nhưng Văn Bái bưng lấy mặt anh, chăm chú nhìn anh, không ngừng tra hỏi: “Con không dám trả lời gay sao? Cảnh Thành, con nói đi, có phải con thích cô ta hay không? Có phải con thích cô ta hay không?”
Giọng nói của Văn Bái, tràn đầy tuyệt vọng.
Hoắc Cảnh Thành bị hỏi đến chấn động.
Anh thích Cảnh Phạm?
Đây cũng không phải là lần đầu tiên bị người khác hỏi cái vấn đề này.
Lúc trước, lúc Hạ Lễ Ngộ hỏi anh, anh cảm thấy cực kỳ chán ghét khi nghe thấy cái vấn đề này.
Mà bây giờ…
Ánh mắt, dần trở nên u tối, các loại tình cảm cứ lưu chuyển trong đôi mắt thâm thúy, cuối cùng, anh chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ: “Không có.”
Bên trong cửa, Cảnh Phạm lẳng lặng dựa vào trên cửa.
Cách lớp cánh cửa, hai chữ ‘Không có’ lọt vào trong tai cô, nghe vô cùng rõ ràng.
Cũng may!
Cũng may là cô đã sớm nghe cái đáp án này vô số lần rồi.
Nghe nhiều đến nỗi, trái tim dù đã chết lặng, cũng không còn đau như trước nữa.
Cô đứng ở đó, tự an ủi mình hết lần này đến lần khác.
“Nếu đã như vậy, bây giờ con để cô ta đi ra đi. Con hãy nói rõ những lời này ở ngay trước mặt cô ta, tránh để cô ta có cái vọng tưởng gì không nên có với con!” cho dù nghe thấy con trai trả lời như vậy, nhưng Văn Bái vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Mẹ, bây giờ con phải cần nghỉ ngơi, có lời gì thì ngày khác chúng ta bàn lại.”
“Không sai, con cần phải nghỉ ngơi, vì vậy, bây giờ con phải để cô ta đi ra, mau chóng rời khỏi nơi này!” Văn Bái vừa nói, tay vừa dùng sức kéo chốt cửa. Cảm xúc của bà ta càng ngày càng kích động, cả người hơi mất khống chế.
Vẻ mặt của Hạ Lễ Ngộ rất căng thẳng, anh ta nhắc nhở: “Lão Hoắc, không thể để tinh thần bác gái bị đả kích được!”
Hoắc Cảnh Thành ôm lấy mẹ. Vào thời khắc này, tiếng cửa ken két vang lên, cánh cửa đột nhiên bị kéo ra từ bên trong.
Cảnh Phạm kéo cửa phòng vệ sinh ra, xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Hoắc Cảnh Thành lạnh lùng nhìn cô nói: “Cô ra ngoài làm gì? Đi vào!”
Mỗi một chữ, đều cực kỳ lạnh lùng, không cho cô làm trái.
Cảnh Phạm không cử động. Cái gì nên đối mặt thì rồi sẽ phải đối mặt. Năm năm trước, cô đã thiếu Hoắc gia một câu xin lỗi rồi.
“Thật sự là cô…” Văn Bái thấy Cảnh Phạm, nước mắt thống khổ không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt như hạt châu rơi xuống từ tấm rèm ngọc bị đứt dây.