Anh hừ lạnh: “Ngày mai tôi sẽ mua cho em một chiếc kính lão, em đeo cái đó mới hợp!”
“Anh vẫn nên giữ lại cho mình dùng đi.” cô quay mặt lại nhìn anh, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn tươi sáng lại vừa sống động.
Hoắc Cảnh Thành ngẩn người, trong lòng chợt cảm thấy rạo rực.
Cô rất ít khi lộ ra vẻ mặt như vậy ở trước mặt anh. Từ lúc hai người gặp mặt nhau đến bây giờ, giữa bọn họ hơn phân nửa đều là không vui, hoặc là ngột ngạt, hoặc kiềm chế.
Dường như bị ma quỷ xui khiến vậy, anh đột nhiên cảm thấy thời khắc này cô càng đẹp hơn so với một phút trước rất nhiền.
Ánh mắt của anh vẫn cố định trên khuôn mặt của cô, Cảnh Phạm cũng phát giác ra điều khác thường. Lúc chạm vào đôi mắt thâm thúy không thấy đáy của anh, nhịp tim của cô lại như lỗi nhịp, tựa như cả người đều muốn chìm đắm ở trong đó, không thể nào tự giải thoát được.
“Chú, Phạm Phạm, hai người đang nói chuyện yêu thương sao?” tiểu bất điểm nghiêng nghiêng đầu nhỏ, nhìn bên này, lại nhìn bên kia, rồi đột nhiên thốt ra một câu kinh người.
Câu nói này, giống như quả bom vậy, vừa ném ra, đã đánh tan sự mập mờ đang lưu chuyển giữa hai người trong giây lát, khiến cho cả hai đều cùng tỉnh táo lại.
Hai mắt nhìn nhau, hai người lại cũng không được tự nhiên dời tầm mắt đi.
Hoắc Cảnh Thành không lên tiếng, Cảnh Phạm lại lúng túng mở miệng trước: “Không có.”
“Không nói chuyện yêu thương?” Tiểu Chanh Tử tủm tỉm cười: “Nhưng mà, chú giống như là vẫn đang ôm Phạm Phạm mà.”
Lúc này Cảnh Phạm mới ý thức được tay anh còn thân mật đặt ở ngang hông mình, trái tim đang rạo rực lại tiếp tục rung động, nhưng rất nhanh cô đã nghiêng người tránh đi.
Hoắc Cảnh Thành dừng động tác lại, cũng buông lỏng tay ta, tay trượt xuống khỏi ngang hông của cô.
Hai người lớn bị một nhóc con làm cho cực kỳ lúng túng.
Lục Kiến Minh đứng ở bên ngoài cách đó mấy mét nhìn một màn này, anh tanhìn thẳng về phía ba người. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy đứa nhỏ này vừa mới Hoắc tổng ‘nhặt’, thì nhìn như vậy, anh ta sẽ cho rằng đây là một nhà ba người.
Tuy nhiên, cũng phải nói thật, cảnh tượng này thật đúng là để dưỡng mắt tốt à!
Nếu gen của Hoắc tổng và Cảnh Phạm kết hợp lại, muốn sinh ra tiểu bảo bối xinh đẹp như vậy, cũng là điều hoàn toàn có thể.
Cảnh Phạm nhớ tới chính sự, cô nghiêm mặt lại: “Hoắc tổng, chúng ta tìm một nơi thích hợp để nói chuyện đi.”
“Nói chuyện gì?” Hoắc Cảnh Thành biết rồi còn hỏi.
“Nói chuyện hợp đồng.”
“À.” Hoắc Cảnh Thành thuận miệng đáp lời, anh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay: “Bây giờ cũng đã đến giờ ăn cơm rồi.”
Cảnh Phạm cũng nhìn đồng hồ tay: “Mới có mười giờ rưỡi.”
Anh hắng giọng, rồi giải thích: “ Buổi trưa hôm nay tôi vốn hẹn khách hàng cùng ăn cơm. Tuy nhiên, khách hàng tạm thời không tới được. Đã đặt bàn rồi, cũng không nên lãng phí.”
Lục Kiến Minh đứng ở một bên nghe, khóe môi khóe giật giật.
Ở đâu ra cái khách hàng nào? Rõ ràng là boss đại nhân đã tự mình an bải bảo đẩy hết công việc của buổi sáng cho đến trưa hôm nay lại. Anh ta thật sự rất hoài nghi, boss đại nhân cứ như vậy thì thật sự có thể theo đuổi được bạn gái sao?
Cảnh Phạm suy nghĩ, rồi cô lắc đầu: “Xin lỗi, buổi trưa hôm nay tôi đã có lịch khác rồi.”
Đã sớm quyết định là mình sẽ quyết tâm phải cách xa anh ra, thì cần gì phải đi lại quá gần. Hơn nữa, tiểu Chanh tử còn ở đây, cô cũng sợ bọn họ tiếp xúc quá gần.
“Lịch khác gì?” Anh nhíu chặt mày lại.
“Tôi đã có hẹn rồi.”
“Cùng ai?” ngay cả chính anh cũng không chú ý tới, tại sao anh lại truy hỏi tỉ mỉ như vậy.
“Nói anh cũng không biết đâu.” Cảnh Phạm liếc nhìn tiểu Chanh tử, hôm nay cô đã đáp ứng tiểu Chanh tử sẽ đưa bé đi ăn đồ ăn cho thiếu nhi. Hơn nữa, sinh nhật hàng năm, cô và Cảnh Uyên đều sẽ cùng nhau ăn cơm, năm nay tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.