Hoắc Cảnh Thành nổi giận, trực tiếp tức giận đá văng đôi giày đang đi trên chân ra, không đi dép, mà đi chân trần vào nhà.
“Hoắc Cảnh Thành!” Cảnh Phạm cầm dép theo sau: “Anh đi dép vào.”
Trong phòng lát gạch men, mùa này vào buổi tối, sàn nhà sẽ rất lạnh. Thân thể của anh không tốt, không thể bị lạnh được.
“Không đi!” vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thành lạnh lùng: “Bẩn chết đi được.”
Đàn ông khác đã từng đi qua, dựa vào cái gì mà anh phải đi vào!
“Anh náo loạn cái gì vậy?” Cảnh Phạm hơi tức giận: “Nếu anh chê chỗ này của tôi bẩn, vậy anh đừng vào nữa.”
Hoắc Cảnh Thành không thèm để ý đến cô, đặt đứa bé đang ngủ say lên trên ghế sa lon, mình thì ngồi xuống theo. Cảnh Phạm chỉ vào ghế sa lon mà anh đang ngồi: “Anh cũng đừng ngồi ở chỗ đó, người khác đã từng ngồi qua rồi.”
“Còn nữa, nơi này…” Cảnh Phạm chỉ về phía tay vịn anh đang đặt khuỷu tay lên: “Anh đừng tỳ lên đó, chỗ đấy cũng có đàn ông tỳ tay vào rồi.”
“Chỗ anh đang đạp chân lên, người khác cũng đạp lên vô số lần. Còn có không khí anh đang hít thở… “
Sắc mặt của Hoắc Cảnh Thành càng ngày càng khó nhìn, như không thể nhịn được nữa, không đợi cô nói xong, anh đã đưa tay ra nắm lấy khuỷu tay của cô, lôi cô đi. Anh dùng sức, trực tiếp khiến cả người cô đều nhào vào trên người anh. Hai tay, chống ở trên bả vai của anh.
Cảnh Phạm chóng mặt một lúc, ý thức được cái gì, cô muốn đứng lên, lại bị anh cưỡng chế lôi lại, ấn vào trong ngực, ngồi ở trên đùi anh.
“Em nói xong chưa?” anh đang tức giận muốn chết đi được. Trái một câu đàn ông, phải một câu đàn ông, là sợ anh không biết đã từng có người đàn ông khác đến căn nhà này sao?
Cảnh Phạm ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt sâu hun hút như vực thẳm của anh, cùng với, lửa giận tràn đầy trong mắt anh.
“Người nên hỏi xong chưa phải là tôi mới đúng.” Cô ngửa đầu nhìn anh: “Anh nắm tôi như vậy, anh không chê bẩn hay sao?”
“Em đã mang bao nhiêu người đàn ông vào căn nhà này rồi?” anh hỏi, giọng nói rất bực bội.
Đôi mắt của anh, cứ nhìn chằm chằm vào cô. Cảnh Phạm khẽ chớp hàng lông mi, thản nhiên nói: “Ngoài anh ta, chỉ một người.”
“Cái người mà em nói, chính là người đàn ông em yêu muốn chết?” giọng điệu của anh không tốt hơn chỗ nào. Một người cũng là đàn ông.
“Không phải.” Cảnh Phạm lắc đầu: “Là anh trai tôi.”
“Anh trai em?” Hoắc Cảnh Thành nhíu mày: “Vì vậy, đôi dép kia là của anh trai em? “
“Ừm. Thỉnh thoảng anh ấy sẽ tới đây, tôi cũng không thể để anh ấy đi chân trần vào cửa được!”
Sắc mặt của Hoắc Cảnh Thành lập tức khá hơn nhiều: “Buổi trưa hôm nay em cũng ăn trưa cùng anh trai em?”
“Ừ.” Anh hỏi rất cẩn thận.
Lúc này, hô hấp của anh cũng đã thông thuận hơn rất nhiều rồi. Nhìn người phụ nữ trước mặt, thấy thế nào cũng đều cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Cảnh Phạm không biết người này có tâm tư gì, chỉ biết anh luôn luôn âm tình bất định như vậy. Cô hỏi anh: “Hai ngươi ăn cơm chưa?”
“Chưa. Buổi trưa tôi chưa ăn được mấy miếng.”
“Tại sao không ăn? Thân thể của anh không tốt, phải chú ý đến dinh dưỡng.”
Hoắc Cảnh Thành nhìn về phía cô: “Tức cũng tức đến no rồi, còn ăn cái gì nữa?”
Cảnh Phạm buồn cười: “Đừng nói là bởi vì tôi cự tuyệt anh, nên anh vẫn đang tức giận đấy?”
“Cho tới bây giờ, tôi chưa từng bị ai cự tuyệt cả!” ngay cả mình cũng không biết mình bị trúng gió như thế nào, cố tình bảo Lục Kiến Minh đặt bàn, kết quả, người không hẹn được, ngược lại biến thành anh và tiểu Chanh tử hẹn nhau.
Tiểu Chanh tử ăn rất vui vẻ, nhưng cả quá trình anh đều tức giận đến nỗi chẳng có khẩu vị gì cả.
“Đó là do năng lực chịu đựng của Hoắc tổng anh rất kém. Tuy nhiên, nếu anh cứ nếm trải chuyện này hai ba lần thì dần dà cũng thành quen. Lần sau, nếu anh lại bị người khác cự tuyệt, nhất định sẽ không tức giận như vậy nữa.”
Người phụ nữ này, lại còn nói một cách tự tin như vậy.