Vẻ mặt Hoắc Cảnh Thành nặng nề: “Được, tôi lập tức tới.”
Cảnh Phạm nghe giọng anh không đúng, đứng dậy hỏi: “Sao thế?”
“Lão gia tử ở bệnh viện, bây giờ tôi phải đi một chuyến.”
Cảnh Phạm gật đầu.
Hoắc Cảnh Thành đi ra ngoài, quay đầu nhìn Tiểu Chanh Tử.
Cảnh Phạm hiểu ý anh: “Anh yên tâm đi đi, lát nữa tôi sẽ liên lạc người nhà Tiểu Chanh Tử, để cô ấy đến đón bé.”
Lúc này Hoắc Cảnh Thành mới yên tâm rời đi. Nhìn bóng người anh hoàn toàn biến mất trong hành lang, Cảnh Phạm mới quyến luyến không thôi thu hồi tầm mắt. Căn nhà vốn náo nhiệt, không có anh, liền lạnh đi không ít. Hôm trước Tiểu Chanh Tử vừa đến, cô còn không có cảm giác thế này!
Cảnh Phạm tắm cho Tiểu Chanh Tử, mặc quần áo cho bé, ôm bé ngủ trong chăn. Nửa đêm Dung Kỳ gọi tới, không tìm được địa chỉ mới biết bị Hoắc Cảnh Thành lừa, ở bên kia điện thoại cực kỳ tức giận.
Cảnh Phạm có chút buồn cười, có chút đồng tình, lại có chút ngượng ngùng. Anh ấy vội tới dự sinh nhật mình, mình ngược lại để mặc cho Hoắc Cảnh Thành chỉnh anh ấy, nói thế nào mình cũng quá không phúc hậu. Cảnh Phạm hẹn Dung Kỳ ăn cơm bồi thường, lúc này trong lòng Dung Kỳ mới dễ chịu một chút, đáp ứng.
Mấy ngày sau, Cảnh Phạm không gặp Hoắc Cảnh Thành.
Cô vốn rất muốn hỏi tình hình của Hoắc lão gia, nhưng mỗi lần gọi đều bị cúp máy. Cô thật sự không tìm được lý do và tư cách quan tâm người nhà anh.
Hôm ấy, Cảnh Phạm hẹn Dung Kỳ ăn cơm.
Thật ra cô có chút tư tâm, Dung Kỳ và anh là anh em tốt, luôn có thể thám thính được một vài tin tức của người nhà anh từ chỗ Dung Kỳ. Thân thể anh không tốt, Cảnh Phạm lo lắng tình hình Hoắc lão gia ảnh hưởng thân thể anh.
Cô tới sớm, chọn bàn bên cửa sổ. Vừa ngồi xuống, hai bóng người quen thuộc từ bên ngoài đi vào, trực tiếp đi thẳng tới cô.
Cảnh Phạm kinh ngạc.
Hai người trước mặt, Mộ Vãn vẫn dáng vẻ ưu nhã, váy ngắn tha thướt động lòng người. Mà Văn Bái bên cạnh cô mặc tao nhã.
Hôm nay hai người đều không sáng chói như xưa, nhìn hơi tiều tụy.
Chẳng qua cùng xuất hiện ở đây, khiến Cảnh Phạm không thể không buồn.
“Hai người tìm tôi?” Cô đứng lên, nghi ngờ hỏi: “Sao hai người biết tôi ở đây?”
“Dung Kỳ đến bệnh viện nhắc hôm nay hai người sẽ gặp mặt ở đây. Tiện ngồi cùng không?” Mộ Vãn đứng đối diện Cảnh Phạm hỏi.
Cảnh Phạm gật đầu: “Dĩ nhiên.”
Mộ Vãn cung kính kéo một cái ghế ra, mời Văn Bái ngôi xuống trước, mới ngồi xuống.
Cảnh Phạm không đoán ra ý đồ của hai người, cũng sẽ không đoán, giơ tay gọi người phục vụ tới kêu thức ăn, Văn Bái cản lại: “Không cần, chúng tôi nói xong mấy câu liền đi.”
Bà nói xong, tháo kính mát. Ánh mắt thâm quầng, bà đánh phấn che đi, nhưng cũng không giấu được vẻ tiều tụy kia.
Cảnh Phạm không nói lời nào, chờ Văn Bái chủ động mở miệng.
“Cảnh Phạm, cô và Cảnh Thành nhà tôi, hiện tại rốt cuộc có quan hệ gì?”
Văn Bái đi thẳng vào vấn đề.
Cảnh Phạm không biết nên trả lời thế nào. Có thể nói bọn họ có quan hệ, cũng không đúng. Nói không có quan hệ, nhưng giữa bọn họ mất khống chế nhiều lần.
Cô cũng rất muốn hỏi, giữa bọn họ rốt cuộc coi là gì.
Có lẽ là mập mờ, không có danh phận, không thấy được tương lai, mập mờ gần như tuyệt vọng.
“Cô trả lời không được! Lần trước ở trong bệnh viện, Cảnh Thành từng nói không có cảm giác với cô, cô cũng nghe rõ. Nếu vậy, sao cô còn có thể làm như không xảy ra chuyện gì mà dây dưa không rõ với nó?”