Cảnh Phạm vốn muốn xuống xe trước đường vòng, nhưng Lục Kiến Minh rất tốt bụng nói muốn chở cô vào thành phố.
Nơi này không dễ đón xe. Hoắc Cảnh Thành không phát biểu ý kiến, Cảnh Phạm cũng không cự tuyệt.
Bóng đêm dần buông, thanh âm của sóng biển càng rõ ràng, truyền đến tai.
Hoắc Cảnh Thành ngồi đó, lúc này không còn nhìn ipad. Dáng vẻ giống như vô cùng mệt mỏi, anh nhắm mắt ngủ say.
Cảnh Phạm yên lặng ngồi một đầu khác, giữ khoảng cách với anh.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông bên cạnh giật giật.
Cảnh Phạm không để ý.
Lại một hồi…
Hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề. Nặng nề đến mức không đúng.
Cảnh Phạm không thể nào coi như không hay biết. Xoay người lại, đột nhiên sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc của người đàn ông đập vào mắt cô.
“Hoắc tổng!” Cô chần chừ, thấp giọng kêu một tiếng.
Hoắc Cảnh Thành nhíu chặt mày, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Một tay anh co lại, dùng sức ôm ngực.
Ngực dường như đau chết người.
Cảnh Phạm quá quen thuộc chứng bệnh này, mấy năm nay Tiểu Chanh Tử luôn bị đau đớn hành hạ như vậy, không biết trước sống chết.
Cô không nghĩ tới, Hoắc Cảnh Thành cũng…
Cô lập tức hạ xuống toàn bộ cửa kính xe, cho gió bên ngoài thổi vào.
Lục Kiến Minh cũng phát hiện không đúng. Cảnh Phạm nói: “Trợ lý Lục, tìm bệnh viện gần nhất!”
Cô ép buộc mình bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run rẩy.
Lục Kiến Minh đáp một tiếng, dùng sức đạp cần ga. Xe tăng tốc trên đường.
Hoắc Cảnh Thành ngồi đó, hô hấp ngày càng nặng. Ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc. Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, làm ướt cả mặt. Cảnh Phạm đau lòng, tim cũng quặn thắt.
Cô đưa tay lau mồ hôi cho anh, trên mặt anh không có chút nhiệt độ, y như viên đá.
Đáy lòng Cảnh Phạm có chút sợ hãi.
“Hoắc Cảnh Thành, anh kiên trì một lát, sẽ nhanh đến bệnh viện!” Cảnh Phạm vốn cách anh rất xa, lúc này nhích người tới, tay ấm áp phủ lên mặt lạnh như băng của anh, tựa như có thể truyền chút nhiệt độ cho anh.
“Trợ lý Lục, bệnh viện gần nhất còn xa lắm không?”
“Còn 10 km. Không kẹt xe thì rất nhanh.”
“Tốt, vậy anh nhanh lên.”
Tay Cảnh Phạm trên mặt Hoắc Cảnh Thành run rẩy.
Đau đến cực điểm, Hoắc Cảnh Thành dần chết lặng. Anh cảm thấy lạnh, lạnh đến mức anh run lẩy bẩy.
Đến khi một đôi tay mềm mại ấm áp nâng mặt anh, anh mới có tri giác lại.
Hí mắt, ánh mắt anh loáng thoáng thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
Trên khuôn mặt làm anh vô cùng chán ghét, lúc này lộ đầy lo lắng.”
“Anh thế nào? Còn chịu đựng được không?” Cảnh Phạm nửa quỳ trên ghế, hai mắt nhìn anh không chớp mắt, tựa như một giây sau, anh sẽ có chuyện: “Anh đừng ngủ!”
Hoắc Cảnh Thành nhìn gương mặt đó, trong lòng lướt qua tia khác thường khó tả.
Anh cau mày, giọng nói yếu ớt: “Cô ồn ào như vậy, tôi muốn ngủ… cũng không ngủ được…”
Cô thật sự ồn ào, nhưng mà anh không cảm thấy chán ghét thanh âm này.
Đúng là trúng tà!
Hốc mắt Cảnh Phạm nổi lên tầng sương mù: “Vậy thì tốt. trợ lý Lục, còn xa lắm không?”
Người đàn ông nhìn cô. Cảnh Phạm tựa như nhớ tới tay mình còn ôm mặt anh, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng, rút tay về.
Nhiệt độ kia tản đi, Hoắc Cảnh Thành nhíu mày, cực kỳ lạnh.
Mắt anh càng mơ hồ, một chớp mắt sau, nghiêng đầu, nặng nề ngã lên vai Cảnh Phạm.
“Hoắc Cảnh Thành!”
Cuối cùng, vang lên bên tai là thanh âm hoảng hốt của cô.
Người phụ nữ này, lo lắng cái gì?
Lo lắng anh sẽ chết sao?
Nhưng tại sao cô ấy lo lắng cho mình như vậy?
…
Bệnh viện.
Bác sĩ mặc áo blouse tới tới lui lui trong phògn cấp cứu.
Lục Kiến Minh ở dưới lầu làm thủ tục nhập viện.
Cảnh Phạm ngồi canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu, lòng như lửa đốt. Cô nghĩ tới Tiểu Chanh Tử, trong lòng càng bị bất an và bóng mờ to lớn bao phủ.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra.
Cảnh Phạm lập tức đứng dậy: “Bác sĩ, tình hình anh ấy thế nào? Bây giờ tỉnh chưa? Có nguy hiểm tính mạng không?”
“Cô bình tĩnh đi, cô quá khẩn trương.” Bác sĩ nói: “Mặc dù tim cậu ấy có vấn đề nghiêm trọng, nhưng tạm thời không nguy hiểm tính mạng, còn trong phạm vi khống chế.”
Nghe bác sĩ nói vậy, Cảnh Phạm thở phào.
“Vậy bây giờ anh ấy tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa. Sẽ ra ngay, đưa đến phòng bệnh. Cô đến phòng bệnh chờ đi!”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Tảng đá lớn treo ở đáy lòng Cảnh Phạm rốt cuộc tạm thời buông xuống. Cô đến phòng bệnh, một lúc sau, Hoắc Cảnh Thành được đẩy vào.
Dáng vẻ anh vẫn rất yếu ớt, chưa tỉnh lại. Trên tay truyền nước biển.
Cảnh Phạm cầm chăn, đắp thân thể lạnh như băng của anh.
Cô nên đi rồi. Bây giờ anh đã không còn nguy hiểm, hơn nữa, có trợ lý Lục ở đây, cô không có lý do ở lại.
Nhưng mà thấy anh như vậy, chân cô bất động.
Ánh mắt sững sờ nhìn mặt anh.
Bộ dáng này của anh và dáng vẻ đáng ghét lúc châm chọc cô hoàn toàn khác nhau.
Rất an tĩnh, cũng rất yếu ớt.
Cảnh Phạm ngồi ngây người ở mép giường, ánh mắt lưu luyến ngũ quan quen thuộc kia. Trong đầu dần hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Chanh Tử…
Tiểu Chanh Tử và anh, thật sự có điểm giống nhau…
Nhưng lại không thể nói là giống chỗ nào.
Cô ngắm nhìn anh, ngón tay không tự chủ nâng lên, đầu ngón tay sắp rơi vào trên ngũ quan người đàn ông.
“Cảnh Thành!” Vào thời khắc này, một giọng nói vang lên. Cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài.
Giống như kẻ gian bị bắt gặp, Cảnh Phạm chột dạ, lập tức rút tay về, đặt sau lưng.
Cô đứng lên, quay đầu, liền thấy Mộ Vãn vẻ mặt vội vã đi vào.
Mộ Vãn không nghĩ tới cô sẽ ở đây, đột nhiên thấy Cảnh Phạm, trong mắt lướt qua kinh ngạc: “Cảnh Phạm, sao cô ở đây?”
“Hoắc tổng ngủ rồi.” Cảnh Phạm thấp giọng đáp một nẻo, tỏ ý Mộ Vãn cũng thấp giọng.
Mộ Vãn nhìn Hoắc Cảnh Thành nằm trên giường, lại nhìn Cảnh Phạm, ánh mắt đầy nghi ngờ. Nhưng cuối cùng, cô ta chỉ đi tới, nắm tay Hoắc Cảnh Thành.
Thấp giọng hỏi: “Cảnh Thành thế nào? Anh ấy có khỏe không? Sao bỗng dưng phát bệnh?”
Không biết Hoắc Cảnh Thành có cảm nhận được hay không, lúc Mộ Vãn nắm tay anh, anh cũng nắm tay Mộ Vãn lại.
Tầm mắt Cảnh Phạm rơi vào hai tay bọn họ đang nhắm tay nhau, ánh mắt trầm xuống, lại dời đi.
“Cô không cần quá lo lắng, bác sĩ nói anh ấy không sao.” Cô cười nhạt: “Tôi còn có việc, đi trước.”
Đừng nói Mộ Vãn là vợ anh đã đến, cho dù không có Mộ Vãn, mình ở chỗ này cũng là dư thừa.
Cô tin, Hoắc Cảnh Thành tỉnh lại, nhất định không muốn gặp mình!