Thân thể thơm mềm của cô đụng người đàn ông ngã xuống đất.
Hai người nhất thời ngã lên nhau.
Người ngoài cửa, lòng như lửa đốt đẩy cửa.
Hình ảnh nóng bỏng làm bọn họ sững sờ.
Mộ Vãn ngẩn ra, nhìn nam nữ ôm nhau, sắc mặt khó coi.
Tại sao bọn họ dây dưa chung một chỗ như vậy?
Không phải Cảnh Thành nên chán ghét cô ấy mới đúng sao? Sao còn ôm cô ấy như vậy?
Cô ta không nghĩ ra!
Ba người đứng ở cửa. Trần Lộc và Lục Kiến Minh không dám đi vào. Người bên phòng trợ lý cũng ghé mắt nhìn qua.
Hoắc Cảnh Thành phục hồi tinh thần trước tiên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, khẽ quát: “Còn chưa cút?”
Lục Kiến Minh và Trần Lộc sống lưng lạnh băng, lập tức đóng cửa.
Quay lại thấy Mộ Vãn mặt không còn huyết sắc, hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết nên an ủi thế nào.
Bọn họ cũng cảm thấy rất kỳ quái nha!
Lần trước rõ ràng mới đập Cảnh tiểu thư bể đầu chảy máu, sao lúc này ôm nhau như vậy?
Quá kỳ quái!
Mười giây ngắn ngủi, cửa bị đẩy ra, lại bị đóng lại một lần nữa.
Cảnh Phạm rốt cuộc phục hồi tinh thần.
Dưới người, thân thể người đàn ông cứng hơn nham thạch, nhưng mà nóng bỏng như lửa đốt.
Mặt cô kề sát cổ người đàn ông. Da thịt gần gũi không chút ngăn trở, nhiệt độ nóng bỏng càng khiến lòng người kinh hoảng.
Lần bọn họ gần gũi như vậy trước đó, đã là năm năm trước…
Tựa như qua nửa thế kỷ. Xa đến mức cô cảm thấy đi qua tất cả cũng không chân thật…
Đang thất thần, nghe thanh âm lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai: “Còn muốn giữ tư thế này bao lâu? Hay là nói, đây mới là mục đích hôm nay cô tới đây?”
Thanh âm của người đàn ông quyến rũ chết người, nhưng lời nói ra luôn làm người ta phải nghiến răng.
Cảnh Phạm biết anh tránh không kịp, trong lòng khổ sở, cười tự giễu: “Hoắc tổng thật có lòng tin với mình.”
Hoắc Cảnh Thành cho tới nay không có thói quen bị người khác nhìn từ trên xuống. Người phụ nữ này là đầu tiên!
Anh bóp eo cô, xoay mình, dễ như trở bàn tay đặt cô dưới người, nắm giữ thế thượng phong: “Dường như cô rất thích đầu hoài tống bão*. Người đàn ông năm năm trước cũng bị cô quyến rũ như vậy?”
(*) Ý chỉ phụ nữ tự động đưa tới cửa.
Cảnh Phạm nhìn anh, ánh mắt ảm đạm, một hồi, mới bi thương cười: “Đúng thế.”
Điều duy nhất khác nhau giữa đêm đó và giờ phút này chính là bây giờ bọn họ tỉnh táo.
Bàn tay Hoắc Cảnh Thành bóp ngang hông cô chợt trả thù mà siết chặt.
Người phụ nữ này, sao có thể thừa nhận thoải mái như vậy, còn không có chút dáng vẻ áy náy?
“Hoắc tổng có thể để tôi ngồi dậy chưa?” Cảnh Phạm bị anh bóp đau, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười chúm chím, ý cười đuôi mắt cố ý lẳng lơ: “Hay là… Hoắc tổng đột nhiên không nỡ buông tôi ra?”
Hoắc Cảnh Thành hừ một tiếng: “Tự rước lấy!”
Ba chữ, cắn rất nặng, cũng rất vô tình.
Đã sớm biết.
Nhưng mà thân thể cô vẫn cứng đờ.
Tựa như cô là vi khuẩn, anh vô tình đến mức không ban cho cô một ánh mắt.
Chuẩn bị đứng dậy, giây tiếp theo lại bị giữ chặt.
Tựa như nhớ tới cái gì, ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Lời của cô vừa rồi là ý gì?”
Cảnh Phạm nghĩ tới anh sẽ truy hỏi, lúc này đã điều chỉnh tâm trạng và ngôn ngữ của mình, bình tĩnh ứng đối anh: “Câu nào?”
Hoắc Cảnh Thành ném cho cô một ánh mắt, tựa như cô hỏi câu nào chính là nói nhảm.