Hoắc Cảnh Thành trầm ngâm một chút, nói nhỏ: “Tôi vừa nằm mơ thấy cô ấy!”
“Cô ấy? Người phụ nữ năm năm trước?” Hạ Lễ Ngộ Ngộ dường như rất hứng thú: “Sao nào? Có thấy rõ mặt cô ấy không? Là ai vậy?”
Hoắc Cảnh Thành cất chiếc cặp tóc đi, rồi nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Cảnh Phạm!”
“Cảnh Phạm?” Hạ Lễ Ngộ lặp lại, giống như nghe được một câu chuyện cười, bật cười lên. Híp mắt, đầy thâm ý nhìn người đàn ông bên cạnh: “Lão Hoắc, nói thật cho tôi biết đi, có phải cậu đã yêu Cảnh Phạm rồi không?”
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành trầm xuống, một lúc lâu sau không cũng không trả lời, mở miệng hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
“Cậu không nói tôi cũng biết — mộng xuân cũng mơ thấy cô ấy. Cậu có chối tôi cũng không tin. Nhưng mà, người phụ nữ năm năm trước kia, rốt cuộc cậu đã cẩn thận điều tra chưa?”
Dĩ nhiên là rồi.
Vô luận là băng video của KTV hay là kẹp tóc cũng không có kết quả. Người đó giống như biến mất khỏi nhân gian vậy.
Đại khái là bởi vì mùi thơm trên người Cảnh Phạm giống với người đó cho nên anh mới nghĩ cô chính là người phụ nữ của năm năm trước.
Nhưng chính anh cũng biết, loại giả thuyết này cũng cực kỳ buồn cười.
“Tôi đi tắm, nếu không có việc gì thì cậu xuống lâu chờ tôi!” Anh hoàn hồn, cầm quần áo vào phòng tắm.
“Tôi sợ cậu xảy ra chuyện gì nên tới xem một chút. Quả nhiên là thấy cậu lên cơn sốt!” Hạ Lễ Ngộ rất không yên lòng vì sức khỏe của anh. Anh nghiêm túc nhìn Hoắc Cảnh Thành: “Tôi lấy thuốc cho cậu, cậu nhớ uống đó!”
“Ừ!” Anh chỉ trầm giọng trả lời, không nói những lời khác.
——
Cảnh Phạm nằm trên giường một buổi chiều.
Lúc tỉnh lại thì trời đã tối rồi. Tiểu Chanh đang nằm bên mép giường, đôi mắt to tròn nhìn cô đầy lo lắng.
“Có phải đói bụng hay không?” Cảnh Phạm áy náy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: “Bây giờ dì nhỏ sẽ đi nấu cơm cho con!”
Lúc này đã đến giờ cơm rồi.
Tiểu Chanh lắc lư đầu nhỏ: “Tiểu Chanh không đói bụng. Thím Vân đã nấu cơm rồi. Dì nhỏ à, dì đứng lên ăn cơm thôi!”
“Được!” Cảnh Phạm miễn cưỡng đứng dậy, Tiểu Chanh vội vàng tới đỡ cô. Đứa nhỏ quan tâm như vậy khiến Cảnh Phạm được an ủi trong lòng rất nhiều. Trong nháy mắt, cô lại nhớ tới câu nói kia của Hoắc Cảnh Thành ‘Phải bảo đảm không xảy ra chuyện gì’ trong lòng giống như bị dao cắt.
Cô nghĩ cho dù có một ngày anh biết được Tiểu Chanh là con ruột mình, e rằng anh cũng không vui vẻ.
Bởi vì, đây là do cô sinh. Nghĩ đến đây, sắc mặt cô càng ảm đạm.
“Dì nhỏ à, sao vậy?” Tiểu Chanh ngước đầu lên, ánh mắt con bé cũng có chút khó hiểu nhưng cũng có thể nhận ra được hôm nay khi về nhà thì dì nhỏ không vui chút nào. Cho nên, con bé cũng chỉ dám chơi với thím Vân không dám làm phiền cô.
“Dì không sao, chúng ta ăn cơm thôi!” Cảnh Phạm cố gắng chỉnh lại tâm trạng, đi vào phòng bếp.
Tay nghề của thím Vân rất tốt, nấu cơm rất hợp khẩu vị của cô và Tiểu Chanh. Nhưng mà lúc này cô chẳng có khẩu vị gì chỉ ăn được hai miếng.
Tiểu Chanh ngồi đối diện cô, cầm điện thoại gọi điện.
Lúc đầu Cảnh Phạm còn nghĩ con bé đang gọi điện cho Cảnh Uyên. Ở trong thành phố này con bé cũng chỉ quen với Cảnh Uyên. Đúng lúc cô phải gặp Cảnh Uyên để bàn bạc về chuyện nhập học của Tiểu Chanh nữa. Mấy hôm nữa, sẽ đến ngày tựu trường rồi, bé con cũng nên đến nhà trẻ thôi.
Nhưng mà, câu nói đầu tiên của con bé khiến động tác của cô hơi dừng lại.
“Chú, chú đã ngủ chưa?” Giọng nói của Tiểu Chanh rất ngọt ngào: “Tiểu Chanh rất nhớ chú nha!”
Hóa ra con bé đang gọi điện cho Hoắc Cảnh Thành.
Trong lòng Cảnh Phạm như bị kim châm. Con bé thật sự thích anh.