Tiểu Chanh Tử nhìn cô từ trên xuống dưới: “Dì, nhất định là dì có bị thương, dì mau nói cho Chanh Chanh đi, Chanh Chanh bôi thuốc cho dì.”
Đối diện với ánh mắt hồn nhiên của con bé, Cảnh Phạm rất thẹn thùng, không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể kiên trì: “Dì thật sự không sao, không phải lo lắng cho dì đâu.”
“Vậy được rồi. Nhưng mà, có vẻ chú không được tốt lắm.” Tiểu Chanh Tử cảm thấy mình rất nhọc lòng, hết quan tâm cái này lại quan tâm cái nọ: “Cháu nghe có người bên cạnh giục chú uống thuốc.”
Người giục anh uống thuốc, chắc là y tá Hạ rồi.
Chẳng lẽ, anh lại phải vào viện sao?
Cảnh Phạm không muốn lo lắng cho anh, nhưng cảm xúc đó đã sớm trở thành bản năng, nhập vào xương tủy.
Lắc đầu, cô vứt bỏ hết những thứ trong đầu ra ngoài.
Tiểu Chanh Tử khẩn cầu nhìn cô: “Dì, mai chúng ta đến thăm chú có được không? Chú bị bệnh rồi, không có người chăm sóc rất đáng thương.”
“Không được.” Cảnh Phạm trực tiếp cự tuyệt yêu cầu này.
Tiểu Chanh Tử thất vọng: “Nhưng mà, Tiểu Chanh Tử rất thích chú, cũng rất lo lắng cho chú.”
Cảnh Phạm cố gắng không để mình mềm lòng: “Không những không đươc đi thăm chú, sau này không có việc gì cháu cũng không được gọi điện cho chú, quấy rầy chú ấy như vậy, biết không?”
Tiểu Chanh Tử bĩu môi: “Chú ấy chỉ ở 1 mình thôi mà, sao lại nói là quấy rầy được ạ?”
“Về sau, chú ấy sẽ có bạn gái, rồi kết hôn, cháu không phải người nhà của chú ấy, đương nhiên là quấy rầy chú ấy rồi.” Cảnh Phạm nói cực kì vô tình, đến khi nói xong, đến cả cô cũng thấy đau lòng.
Tiểu Chanh Tử cúi đầu, càng ngày càng thấp.
Một lúc lâu sau, con bé mới rầu rĩ hỏi: “Dì, dì không thể trở thành bạn gái của chú rồi kết hôn với chú ấy sao? Như vậy Tiểu Chanh Tử cũng là người nhà của chú rồi.”
Câu hỏi của con bé, khiến cô cảm thấy vô cùng đau lòng.
Mũi cô hơi cay cay, cánh môi giật giật, rất lâu không nói được lời nào.
Trẻ con làm sao biết được, người lớn có nhiều điều bất đắc dĩ đến thế nào?
- ---
Đêm đó, Cảnh Phạm thức trắng đêm. Yêu cầu của con bé, chính là một sự giày vò với cô.
Hôm sau.
Một buổi sáng tinh mơ, cô bị chuông điện thoại làm tỉnh dậy. Màn hình hiện tên Tô Vân Đình, khiến cô hơi kinh ngạc.
Bình thường, cô không hay qua lại với mẹ kế Tô Vân Đình. Sau chuyện năm năm trước, hai người cũng càng bất hòa hơn, bây giờ bà ta gọi tới, chắc là có chuyện gì đó quan trọng.
Cô nghe máy, còn chưa mở miệng, Tô Vân Đình đã lên tiếng: “Nếu đã nhận Tiểu Chanh Tử về thì con cũng nên đưa con bé về một chuyến.”
Cảnh Phạm không lên tiếng, cô sẽ không bao giờ quên Tô Vân Đình đã dùng hai chữ “con hoang” để gọi Tiểu Chanh Tử.
Tô Vân Đình biết cô vẫn tức giận chuyện này, nên bổ xung 1 câu: “Đây cũng là ý của ba con, con của con cũng đã lớn như vậy rồi, ba con thì đã già, giận thì giận nhưng ông ấy vẫn là ba con. Về thăm cũng là lòng hiếu thảo của con. Tuy Cảnh Uyên vẫn ở cạnh ba con, nhưng dù sao nó vẫn là con nuôi, Cảnh Hiên nhà chúng ta thì luôn ở nước ngoài, một năm cũng không về được 1 lần. Một đứa con gái như con, ở trong nước lại không về thăm lấy 1 lần thì không phải lắm đâu.”
Tô Vân Đình không còn chút kiêu ngạo ngày xưa nữa, ngược lại có chút chân thành.
Cảnh Phạm nghĩ nghĩ: “Con biết rồi, lát nữa con sẽ đưa Tiểu Chanh Tử về.”
Cô quả thật nên về rồi.
Lần trước vì tìm Cảnh Uyên mới trở về, còn chưa được gặp mặt ba nữa.
Cảnh Phạm cùng Tiểu Chanh Tử thức dậy, thay quần áo cho con bé, ăn sáng rồi cùng đến Cảnh gia.
Tiểu Chanh Tử lớn như vậy rồi, lần đầu tiên được về nhà họ Cảnh, lần dầu tiên được thấy người nhà Cảnh gia ngoài Cảnh Uyên.