“Đang qua công ty em, muốn về nhà, sao vậy, có việc gì sao?” Hoắc Tranh có thể nghe ra được giọng điệu của anh không tốt.
“Muốn mời chị ăn cơm, hiện tại rảnh không?”
“Hiếm khi em mới mời chị ăn cơm, chị không rảnh cũng phải rảnh, chỗ nào?”
“Mạn Tất ở dưới lầu tổng bộ Hoàn Vũ, lái xe chú ý an toàn.”
Nói đơn giản vài câu Hoắc Cảnh Thành liền tắt máy sau đó nhìn lướt qua cửa sổ lại bấm máy gọi đi.
...........
Cảnh Phạm gọi thức ăn xong liền gấp thực đơn lại. Quản Huyền Minh không thích nói chuyện, trường hợp không quá thân thiết nhưng hoàn toàn không chán ngắt, ít nhất không xấu hổ tới mức làm cho người ta nghĩ mà muốn bỏ đi.
Chuyện này làm cho Cảnh Phạm thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc này di động của cô đặt trên bàn rung lên.
Màn hình nhấp nháy, cô kinh ngạc sau đó ánh mắt đầy phức tạp tối lại. Trầm ngâm một lúc cô không nhận mà tắt máy.
Nhưng quả nhiên người kia không chịu buông tha, một lần hai lần gọi tới, vừa tắt di động lại vang, giằng cô nhiều lần thì Quản Huyền Minh nhìn qua.
Cảnh Phạm đành cầm điện thoại, có chút câu nệ nhìn anh ta: “Ngại quá, tôi có thể nghe máy không?”
“Xin cứ tự nhiên.” Quản Huyền Minh lịch sự làm thủ thế.
Cảnh Phạm ép mình không nghĩ tới lần bạo hành ở Kinh Sơn, nhưng tới giờ cô vẫn nhớ rõ ảm giác da tróc thịt bong hôm đó.
Yêu mà không có dịu dàng chính là tra tấn đau khổ nhất, chẳng cần biết dối thương là người đàn ông mình yêu tha thiết thế nào.
“Alo.” Cô bắt máy, đè thấp âm thanh.
“Vì sao tắt điện thoại tôi gọi?” âm thanh của anh truyền tới, nghe giọng điệu như đang hưng sư vấn tội vậy.
“Hoắc tổng, tôi đang bận, nếu không có việc gì mời anh không cần gọi cho tôi nữa.” Cảnh Phạm lạnh nhạt nói, thạt ra trong lòng lại như ngàn con ngựa đang chạy.
Hoắc Cảnh Thành chưa bao giờ bị cô đối xử như thế, trước kia hai người cãi nhau ầm ĩ không thoải mái, Cảnh Phạm có tức giân nhưng nói chuyên với anh cũng không lãnh đạm như thế.
Giọng điệu này làm anh cảm thấy hai người như hai người xa lạ không liên quan vậy.
Điều này làm cho anh nôn nóng trong lòng, bỗng nhiên phát hiên Cảnh Phạm ở trước mặt anh phần lớn là nhỏ nhẹ ôn tồn, anh không nhịn được nhớ cô như vậy.
“Em nói chuyện quan trọng là có chuyện gì?” anh hỏi.
Cảnh Phạm vẫn duy trì thái độ lãnh đạm như cũ: “Tôi không cảm thấy nó liên quan đến Hoắc tổng anh.”
Hoắc Cảnh Thành cười lạnh: “Hẹn hò cùng đàn ông sao?”
Cảnh Phạm kinh ngạc, sao anh lại biết? Cô theo bản năng nhìn ra cửa sổ không thấy người, lại nhìn vào nhà hàng.
Quả nhiên anh ở đó, một mình anh đứng một bàn.
Nhà hàng có hoàn cảnh khá văn nhã, bố trí như vườn hoa, anh đứng đó cách bong cây nhìn cô, bên cạnh anh còn có tiểu Tranh tử, tiểu Tranh tử quay đầu nhìn cô.
Cảnh Phạm dời mắt khỏi đứa bé nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh tối lại, làm cho người ta không nhìn ra được cảm xúc.
Trong mắt Cảnh Phạm hiện lên gợn song nhỏ.
Còn chưa mở miệng thì một bong dáng từ ngoài cửa tiến vào. Cảnh Phạm thấy người này khá quen nhưng nhất thời không nhớ rõ là ai.
“Cảnh Thành.” Đối phương gọi một tiếng giẫm lên giày cao gót khoác tay anh.
Hoắc Cảnh Thành quay đầu nhìn cô ấy chỉ nói: “Ngồi trước đi.”