Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 172: Cút cho tôi



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cảnh Phạm nhìn rõ ràng người đó là ai.

Chẳng cần cảm nhận được hơi ấm đó cô cũng biết. Theo bản năng cô né tránh bàn tay đối phương lại bị anh ôm eo từ bên ngoài kéo vào xe.

Hơi thở nam tính của người đàn ông xông vào mũi, cô bị anh ấn ngồi lên đùi, lưng dựa vào tay lái, xương sống bị đụng có chút đau.

Hoắc Cảnh Thành ôm eo cô, eo cô rất nhỏ, một vòng tay là ôm hết, anh ôm rất chặt, giống như muốn bẻ gãy eo cô vậy.

Cảnh Phạm nhớ tới nhục nhã ngày đó, cô kháng cự muốn tiếp xúc gần gũi với anh, cô muốn xuống xe nhưng Hoắc Cảnh Thành khỏe hơn cô, cô ngồi đó không thoát được ngược lại bị anh tùy ý cọ xát, ánh mắt anh nhìn cô càng thâm thúy.

Ngoài cửa sổ mơ hồ có ánh sáng chiếu vào mắt anh càng như có ánh sáng chớp động, cảm giác nguy hiểm làm Cảnh Phạm thêm hoảng hốt

“Anh để tôi xuống xe.” cô ẩn nhẫn.

Hoắc Cảnh Thành làm như mắt điếc tai ngơ với lời nói của cô chỉ nặng nề nhìn cô chằm chằm: “Lúc ăn cơm, em có cầm gương soi xem bộ dạng lúc đó của mình hay không hả?”

Cô nhìn anh chẳng hiểu gì.

“Tạo dáng õng a óng ẹo, nịnh nọt lấy lòng.” anh hừ ra tiếng, bên trong giọng nói không nhịn được trào phúng: “Đàn ông bên cạnh em hết người này tới người khác, nếu nhiều như vậy em ứng phó kịp sao?”

Cảnh Phạm chỉ cảm thấy mỗi câu mỗi chữ của anh thật chói tai.

Cảnh gia cần dựa vào Quản Huyền Minh, cô biết cô có chút lấy lòng, cầu xin người ta ai mà không cúi đầu? Nhưng tuyệt đối sẽ không có nịnh nọt.

Ở trong mắt hoắc cảnh thành, có lẽ cô khiến mình thành trò hề.

“Tôi không cần soi gương cũng biết tư thái của mình thế nào, Quản tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thành thục ổn trọng, tôi thưởng thức anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy cho nên sẽ không kìm được ma bày ra tư thế đó, chuyện này là đương nhiên.”

Giỏi cho câu thưởng thức!

Giỏi cho câu ngưỡng mộ~

Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành càng lúc càng khó coi, bàn tay ở trên người cô dùng sức, anh biết anh không có tư cách quản cô, nhưng mà có những lời không nhịn được buột ra khỏi miệng.

“Nhưng mà Hoắc tổng, anh…” Cảnh Phạm mỉm cười ép mình nghĩ một đằng nói một nẻo: “Hoắc tổng, anh ngoại trừ dùng bạo lực ra thì còn có thủ đoạn và mị lực gì đi chinh phủ đàn bà đây?”

“Em nói cái gì?” anh bị kích thích, ánh mắt nhìn cô lạnh giá.

Toàn bộ nhiệt độ trong xe giảm xống, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, mặt anh lạnh làm cho người ta sợ hãi.

Cảnh Phạm biết mình chọc giận anh rồi nhưng mà vậy thì sao chứ?

Giữa hai người bọn họ không phải vẫn luôn giương cung bạt kiếm hay sao?

Nếu không thể ở bên nhau thì chi băng căm ghét nhau đi.

Hận nhau đi.

Càng làm cho cô đau như vậy cô mới tỉnh táo khỏi cảm giác ngu ngốc yêu đơn phương này đi….

Khóe môi Cảnh Phạm nhếch lên: “Lần trước anh cưỡng gian rồi, Hoắc tổng không phải quên rồi chứ? Hay là anh làm như chưa từng xảy ra?”

Lồng ngực anh nặng nề, ánh mắt chìm nổi, muốn nói gì đó nhưng mà nhìn khuôn mặt quật cường và khiêu khích của cô một chữ cũng không nói nên lời.

Chuyện cưỡng gian ngày đó anh không có cách nào phủ nhận chỉ là từ miệng cô nói ra thật chói tai.

Anh từ từ buông tay khỏi người cô, rất lâu sau đó mới mấp máy môi bật ra một chút: “Cút.”

Cảnh Phạm ngập ngừng.

Am thanh của anh truyền vào tai: “Cảnh Phạm, không muốn tôi cưỡng gian cô thì sau này tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.