Động tác vung gậy của Hoắc Cảnh Thành dừng một chút: “Vậy Cảnh gia bọn họ đã giữ chặt cọng rơm cứu mạng này chưa?”
“Một nửa một nửa.” Lục Kiến Minh nói đến đây, dò xét liếc BOSS nhà mình một cái, mới thấp giọng nói: “Nghe nói mấy ngày nay Quản tổng mỗi ngày đều tặng hoa mang tới nhóm làm phim của Cảnh tiểu thư.”
Hoắc Cảnh Thành nhíu mày.
Anh vung gậy đánh mạnh một cái, ngực nghẹn uất một luồng khí khó chịu mãi không tan. Anh đưa gậy cho người giữ, xoay người đi về phía Hạ Lễ Ngộ.
Hạ Lễ Ngộ đang cất di động đi. Hoắc Cảnh Thành đưa tay cầm lấy, mở thư viện, tùy tay lướt lướt vài cái, ngón tay tùy ý chỉ chỉ tấm hình cuối cùng: “Cô này đi.”
“A?”
“Cô này đi!”
Hạ Lễ Ngộ chậm rãi hiểu ra: “Nhưng không phải anh nói cô ấy cứ như cây gậy trúc sao?”
“Tôi thích cây gậy trúc!”
“...” Hạ Lễ Ngộ không nói gì.
Tâm tư Đại thiếu gia thật là còn khó đoán hơn cả đàn bà con gái!
Hoắc Cảnh Thành trầm mặc một lát, như thể im lặng dấu vết hỏi: “... Vừa rồi có phải cậu nói, cô ấy cũng ở trong đoàn làm phim《 Đại tần》này?”
“A... Phải. Còn chưa tới, chắc là trong mấy ngày này.”
“Tên là gì?”
“Trần Nghiêu.”
Hoắc Cảnh Thành không nói thêm nữa, chỉ nghiêng đầu hỏi Lục Kiến Minh: “Tặng hoa gì?”
Một câu anh hỏi không đầu không đuôi, Lục Kiến Minh nghe mà vẻ mặt mờ mịt, chỉ hỏi: “Cái gì hoa gì? Ai tặng ai cơ?”
Hoắc Cảnh Thành từ xoang mũi hừ một tiếng: “Dung tục!”
————
Vài ngày sau, đoàn làm phim《 Đại tần 》.
Cảnh Phạm mới vừa thay trang phục từ phòng thay đồ bước ra, nhà sản xuất Cao Lâm đã tới: “Cảnh Phạm, em qua đây chút.”
Cảnh Phạm không biết chuyện gì, nhưng mau chóng đi qua. Cao Lâm đưa cho cô hai trang kịch bản, ánh mắt vô cùng ai muội: “Em rất cố gắng, đạo diễn mấy ngày nay đang cân nhắc, vừa bảo biên kịch sửa lại hai tờ kịch bản. Lời thoại của em nhiều hơn một chút, mau xem đi, hôm nay phải quay.”
Ánh mắt ái muội kia khiến Cảnh Phạm không được tự nhiên. Biết Cao Lâm suy nghĩ nhiều rồi, nhưng trong lòng tràn ngập cảm kích với đạo diễn, không nói thêm gì, cầm kịch bản sang một bên đọc.
Đạo diễn bưng chén trà lại đây, hòa ái vỗ vỗ vai cô: “Cố gắng học thuộc kịch bản. Anh thấy em có tiềm lực, lại khắc khổ, lần tới có nhóm mới em cũng tới nhé.”
Cảnh Phạm vội đứng dậy, cúi chào đạo diễn Dư An, liên tục nói cám ơn.
Dư An cười ha hả: “Được rồi, đừng chỉ cúi đầu như vậy, hôm nay em còn phải đeo cáp. Sợ không?”
Cảnh Phạm hơi sợ độ cao, nhưng đeo cáp diễn thì không thành vấn đề.
“Không sợ. Em làm được.”
“Lần đầu tiên đeo đúng không?”
“Vâng.”
“Không có việc gì đâu, đừng lo lắng. Chuyện gì cũng có lần đầu tiên.” Dư An lại cổ vũ vài câu, trong lòng Cảnh Phạm ấm áp. Dư An là đạo diễn chính phái, khác hẳn mấy đạo diễn quảng cáo lần trước gặp. Người này vừa nhìn đã thấy một thân chính khí.
Nhưng cố tình còn có người trong đoàn tới giúp vui, dùng ánh mắt ái muội nhìn bọn họ. Hơn nữa còn có diễn viên ghen tị với Cảnh Phạm châm ngòi thổi gió, không tới nửa ngày, cả đoàn đã biết tin.
Cảnh Phạm cũng lười giải thích, tùy bọn họ nói thế nào thì nói. Buổi chiều, lại như thưòng lệ tới chờ nghe đạo diễn giảng dạy, chợt nghe thấy một trận ồn ào nghị luận.
“Oa! Ai vậy, tặng nhiều hoa hồng đến đoàn như thế!”
“Thật lãng mạn!”
Tiếng cảm thán vang lên cùng với hai chiếc xe thể thao lái tới.
Cảnh Phạm cũng theo phương hướng mọi người nghị luận qua xem. Hai chiếc xe thể thao lý mở rộng, bên trong xếp đầy hoa hồng bảy sắc.