Trần Nghiêu phát hiện ra, người đàn ông bên cạnh mình, vẫn luôn với cực kỳ lãnh đạm với mình. Đặc biệt là, lúc Cảnh Phạm đang đóng phim, anh ngồi giám thị phía sau máy quay, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, không rời mắt khỏi máy quay phút nào. Dường như, anh không bỏ qua cho bất kỳ một chi tiết nhỏ hay biểu tình nhỏ nào của Cảnh Phạm cả.
Điều này thật là kỳ lạ!
“Hoắc tổng, Cảnh Phạm là nghệ sĩ của Hoàn Vũ các anh phải không?” Trần Nghiêu tìm đề tài nói chuyện với anh.
“……” Hoắc Cảnh Thành nhìn đến nhập thần, không để ý tới lời cô ta nói. Trong màn hình máy quay, người phụ nữ đang đứng ở trên vách núi nói lời kịch. Dưới sườn núi cao mấy mét, trải đầy đệm mềm, trên người cô còn trang bị thiết bị dây treo.
Hiển nhiên, lát nữa cô sẽ có cảnh quay nhảy xuống chân núi.
Anh nhíu chặt mày lại. Vai chính còn có thể sử dụng thế thân, nhưng vai nữ phụ như cô thì sao được sử dụng thế thân.
Trần Nghiêu thấy mình nói mà không được đáp lại, cô ta hơi không cam lòng, người càng nghiêng sát về phía anh, nũng nịu mở miệng: “Nghệ sĩ của Hoàn Vũ thật là giỏi, như Cảnh Phạm ấy, nhân duyên của cô ấy ở đoàn làm phim chúng tôi đặc biệt tốt.”
Rốt cuộc thì Hoắc Cảnh Thành cũng có động tĩnh, anh cụp mi mắt xuống, thờ ơ liếc cô ta.
Trần Nghiêu cảm thấy anh có hứng thú với lời này của mình, cô ta lập tức bổ sung thêm: “Đạo diễn cũng cố ý tìm biên kịch thêm mấy cảnh quay cho cô ấy, anh nói xem cô ấy có lợi hại hay không?”
Nghe thấy cái giọng nói tràn đầy mập mờ và vu khống hãm hại, Hoắc Cảnh Thành càng cảm thấy chán ghét cô ta. Anh nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt mang theo ý lạnh, khiến trong lòng Trần Nghiêu lộp bộp giật mình, cô ta thức thời ngậm miệng lại, không dám nói thêm một chữ nào nữa.
Chẳng qua là, rốt cuộc là Hoắc tổng này đang theo đuổi mình, hay là đến xem Cảnh Phạm vậy?
Tặng hoa thì phô trương ồn ào, bây giờ người tới đây thì lại có thái độ như vậy với mình. Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?
“Trần Nghiêu, cô mau đi đến vách núi đi, đến bên hông là được.” Đạo diễn kêu lên, Trần Nghiêu đang rất muốn biết rõ lòng của người đàn ông này, nhưng bây giờ cô ta cũng không thể làm gì, đành phải mau chóng chạy về phía vách đá.
Cảnh quay tiếp theo, là cảnh Cảnh Phạm phải nhảy từ trên núi xuống, ôm lấy Trần Nghiêu rồi lăn trên mặt đất mới tính là đạt.
Thế nhưng… kết quả…
Trần Nghiêu đột nhiên không nhập tâm. Mỗi lần, lúc Cảnh Phạm nhảy xuống, muốn ôm cô ta, cô ta lại nghiêng người sang bên cạnh tránh đi. Không phải là Cảnh Phạm không với tới cô ta, thì người lại chặn mất ống kính.
……
“Cắt!”
“Cắt! Nhảy lần nữa!”
“Cắt! Trần Nghiêu, cô đang làm gì vậy?” Dư An giận mà không ó chỗ phát tiết, cho dù Hoắc Cảnh Thành đang ngồi ở đây, ông ta cũng không để ý cấp cho anh mặt mũi, không ngừng mắng Trần Nghiêu.
Cảnh Phạm treo người trên dây treo, đang thở hồng hộc. Trên tay, ngang hông đều bị siết đến nỗi hằn thành vết, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
“Đạo diễn, tôi thật sự không cố tình, cứ thấy Cảnh Phạm nhảy xuống vồ lấy tôi như vậy, là tôi lại sợ.” Trần Nghiêu nũng nịu nói với đạo diễn.
Đạo diễn rất rất muốn mắng người, Cao Lâm nhẹ nhàng lấy cùi chỏ đụng vào người ông ta, hướng về phía bên cạnh ra hiệu một cái.
Dư An thấy sắc mặt của đại boss Hoắc càng ngày càng khó nhìn, mi tâm cũng sắp vặn thành chữ xuyên, chỉ cho rằng là do vừa rồi mình mắng Trần Nghiêu, cuối cùng ông ta cũng phải nhịn xuống, cất giọng nói: “Một lần nữa! Hôm nay không quay xong, thì ai cũng không được phép về!”
Cảnh Phạm đứng ở trên vách núi, hai chân hơi nhũn ra. Cô vốn có chứng sợ độ cao, còn nhảy đi nhảy lại xuống như vậy, thân thể kiệt sức thì không nói, tinh thần đã gần như mất hết rồi.
Nhưng mà, lúc này Hoắc Cảnh Thành vẫn ngồi ở đó nhìn, cô thực sự không muốn yếu thế ở trước mặt anh chút nào.
Cô cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực, chẳng qua là, nội tâm cứ lặp đi lặp lại câu: mình phải biểu hiện tốt hơn, tốt hơn chút nữa.
“Cảnh Phạm, cô không sao chứ? Có cần nghỉ ngơi không?” có nhân viên làm việc đi lên hỏi.
Cảnh Phạm cắn chặt răng, quật cường lắc đầu: “Tôi không sao, tiếp tục quay đi. Tôi không muốn làm trì hoãn thời gian của mọi người!”