Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 182: Cậy mạnh háo thắng



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhân viên đoàn phim nghe thấy cô nói như vậy, thì phất phất tay ra hiệu: “Đạo diễn, Cảnh Phạm bên này không sao, có thể tiếp tục…”

Hoắc Cảnh Thành khó chịu điều chỉnh tư thế ngồi. Người phụ nữ ngu xuẩn này, sắc mặt cũng đã trắng thành như vậy rồi, đầu đã toát đầy mồ hôi lạnh, còn dám nói không sao nữa, cô cậy mạnh cái gì!

“Hoắc tổng, Cảnh tiểu thư đang liều mạng đấy! Cả đàn ông trưởng thành cũng không chịu nổi cái cường độ đó, cô ấy cứ nhảy như vậy, không bị thương mới là lạ.” Lục Kiến Minh không nhịn được ở bên cạnh mở miệng.

Hoắc Cảnh Thành càng mím chặt môi lại, không nói gì cả.

Mắt thấy người phụ nữ kia lại tung người nhảy từ trên vách núi xuống lần nữa, anh vô thức nắm chặt tay đang khoác lên trên ghế lại, nắm chặt đến nỗi khớp xương cũng mơ hồ trắng bệch.

Kết quả, Trần Nghiêu lại tránh ra. Hơn nữa, cô ta còn hung hăng đẩy Cảnh Phạm. Cùi chỏ của Cảnh Phạm bị đập vào trên vách đá, trầy một lớp da, cô đau đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh.

Đạo diễn phát cáu muốn ném ghế!

“Đừng quay nữa!” rốt cuộc thì người nào đó cũng không thể nhịn được nữa, anh đứng bật dậy từ trên ghế.

Quát ầm lên, toàn bộ người trong trường quay đều bị chấn động.

“Cái…” Cao Lâm nhìn anh, rồi lại nhìn đạo diễn. Đạo diễn hỏi: “Cảnh Phạm, cô có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng. Tôi còn có thể quay tiếp được…”

Còn có thể quay cái rắm! Người phụ nữ này đang muốn tìm chết sao?

Gân xanh trên trán Hoắc Cảnh Thành như nhảy hết cả lên.

“Cởi dây treo ra cho tôi!” Hoắc Cảnh Thành cất bước đến, mấy bước đã qua đó.

Cảnh Phạm ngẩng đầu lên nhìn anh, không biết cơn giận của anh là từ đâu tới.

Lúc nhìn thấy rõ vết thương trên người cô, cùng với sắc mặt tái nhợt kia, trái tim của anh như xoắn lại, vẻ mặt càng lạnh lẽo hơn: “Nghe không hiểu hay là cần tự tôi tới làm?”

Cảnh Phạm mím môi lại: “Anh không nên quấy rầy công việc của đoàn làm phim.”

“Cô thích cậy mạnh, đó là chuyện của cô, nhưng đừng có mà gây phiền toái cho đoàn làm phim của tôi!” Hoắc Cảnh Thành nhìn chằm chằm vào cô, anh thật sự đưa tay ra, muốn tháo thiết bị dây treo trên người cô xuống. Lần này, mọi người đều nhìn về phía bọn họ, Cảnh Phạm lúng túng không biết phải làm sao, cô đẩy tay anh ra, thấp giọng nói: “Anh đừng làm loạn, có nhân viên chuyên nghiệp làm việc này.”

Hoắc Cảnh Thành nhìn cô, rồi lại nhìn sang phía nhân viên chuyên nghiệp bên cạnh, rồi anh mới thu tay về.

“Hôm nay ngừng quay!” anh nói ra bốn chữ, không cho bác bỏ. Cảnh Phạm nắm cùi chỏ, cô đứng ở đó, có thể cảm thấy được áp lực đến từ trên người đàn ông mạnh mẽ này.

Cuối cùng, anh không nói gì nữa, xoay người cất bước rời đi. Ngay cả trang phục kịch Trần Nghiêu cũng không để ý cởi, cô ta mau chóng xách tà váy chạy theo anh.

Hai người vừa đi, người trong toàn trường quay đã lập tức nghị luận.

“Vừa nhìn đã thấy Hoắc tổng đang che chở cho Trần Nghiêu, không nỡ thấy cô ta khổ cực, nên trút giận nên người cô đây mà.” diễn viên đứng bên cạnh Cảnh Phạm mở miệng nói.

“Bây giờ Trần Nghiêu còn lớn hơn cả ngôi sao lớn, vừa có người chống lưng, cô ta đã bắt đầu vênh váo hống hách. Cảnh Phạm, sao cô lại đắc tội với cô ta vậy? Cô ta cố ý chỉnh cô đấy!”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, có người ngày thường hay nói bóng nói gió về Cảnh Phạm, bây giờ lại lên tiếng bất bình giúp cô.

Cảnh Phạm không nói gì, cô chỉ đứng ở đó, nhìn hai bóng lưng đang dần đi xa kia, một lúc lâu sau cũng không rút tầm mắt về.

Cảnh Phạm thay trang phục kịch ra, tẩy trang, rồi trở lại phòng ngủ của mình. Sau khi tắm xong, cô nằm ở trên giường, cả người đều cảm thấy đau nhức khó chịu, xương khớp cả người như bị rã ra vậy.

Cao lâm gọi điện thoại tới, bảo cô đi tìm bác sỹ trong đoàn làm phim lấy thuốc, cô đang mặc quần áo ở nhà, miễn cưỡng bò dậy rồi đi ra ngoài.

Vừa ra tới cửa, đã gặp mấy diễn viên cùng đoàn làm phim ở phòng đối diện. Mọi người đang nghị luận:

“Tôi không nhìn ra đấy, không ngờ Hoắc tổng lại quan tâm đến Trần Nghiêu như vậy, đã giờ này rồi mà anh ấy còn đến khách sạn tìm cô ta.”

“Sợ là tối nay anh ấy sẽ ở khách sạn này luôn! Hoắc tổng có quen ở nơi như thế này không?”

“Có người phụ nữ mình thích ở bên cạnh, loại khách sạn nào mà không ở được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.