Cảnh Phạm không lên tiếng, chỉ yên lặng gắp bánh mì cho bé con.
“Cảnh Uyên, lát nữa con mang quà đến bệnh viện Nhân Hòa đi.” Cảnh Thừa Hoài đột nhiên mở miệng.
“Đến bệnh viện làm gì ạ?” Cảnh Uyên hỏi.
“Nghe nói, cô nhóc nhà Mộ gia xảy ra chuyện, giờ còn đang hôn mê trong bệnh viện.”
Cảnh Phạm ngẩng đầu: “Ba, người ba nói là Mộ Vãn?”
“Ừ, chính là nó.”
“Cô ấy xảy ra chuyện gì ạ?” Cảnh Uyên hỏi.
“Nghe nói là hai ngày trước chạy tới Du Châu.” Cảnh Thừa Hoài nhìn Cảnh Phạm một cái: “Mộ Vãn và Hoắc Cảnh Thành có quan hệ gì, trong lòng con chắc rõ hơn chúng ta. Lần này con bé tới Du Châu, nghe nói là đuổi theo Hoắc Cảnh Thành, phỏng chừng cũng đã thấy ảnh chụp của hai đứa các con. Giờ xảy ra chuyện, Hoắc gia phải chịu trách nhiệm.”
“Cảnh Phạm, con đừng trách ba lắm miệng, bức hình trên tạp chí lần trước không phải ba không thấy. Là thấy con vừa mới từ vùng bị động đất, bị kinh sợ nên ba không nói với con. Nhưng là...” Cảnh Thừa Hoài nói đến đây, dừng một chút, thần sắc nghiêm túc hơn hẳn: “Con đừng không biết tự mình hiểu lấy! Người kia là người con có thể lui tới sao? Đến lúc đó, thật sự xảy ra chuyện gì, không buông tha cho con không chỉ có Hoắc gia, còn có Mộ gia!”
Tay cầm đũa của Cảnh Phạm xiết chặt.
Tiểu Chanh Tử nghe thấy ba chữ ’Hoắc Cảnh Thành’, rất muốn hỏi chuyện nhưng thấy ông nội mình sắc mặt khó coi như vậy, cũng ngậm miệng không dám nói lời nào.
“Ba con cũng đã nói, vậy dì cũng xin nhiều lời đôi câu.” Tô Vân Đình nói tiếp: “Mấy năm nay con tránh ở nước ngoài tiêu diêu tự tại, nhưng Cảnh gia chúng ta cũng không thoải mái, khắp nơi bị người ta nhằm vào, hơn nữa, hơn phân nửa đều là ý của Hoắc gia. Lần này nếu vì con mà xảy ra chuyện gì, thật sự không biết nói gì. Còn nữa... Con đừng đi trêu chọc người của Hoắc gia nữa.”
Tô Vân Đình nói đến đây ánh mắt liếc về phía Cảnh Phạm: “Năm năm trước, bảo con gả vào Hoắc gia, con không gả, nháo ra chuyện khiến người ta không thể chấp nhận được. Năm năm sau, con lại quấn quít lấy người ta. Người Hoắc gia căn bản sẽ không tiếp nhận con, trong lòng con cũng rõ. Mặc kệ thế nào, dù sao con cũng phải chừa cho Cảnh gia chúng ta vài phần mặt mũi chứ, đừng để anh con ở ngoài vì con mà không ngóc đầu dậy được. Chuyện của con, nói khó nghe chính là bị coi thường.”
“Dì Tô!” Cảnh Uyên buông đũa, nâng tay che kín tai đứa nhỏ: “Ở trước mặt con trẻ, xin dì nói chuyện chú ý đúng mực.”
Tô Vân Đình nhìn Tiểu Chanh Tử, đứa nhỏ hai mắt đẫm lệ khiến sắc mặt bà dịu đi đôi chút, cuối cùng chỉ nói: “Lời thật lòng thì khó nghe. Chính con để tay lên ngực tự hỏi, câu nào dì nói không phải lời nói thật? Người trẻ tuổi, có thế nào đi nữa cũng phải có chừng mực, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa!”
Cảnh Phạm tim ngây ngốc ngồi ở đó, sắc mặt trắng bệch.
Tối hôm qua, Hoắc Cảnh Thành không xuất hiện, có lẽ là vì Mộ Vãn.
Mà lời Tô Vân Đình nói từng chữ từng chữ đâm thẳng vào trái tim cô. Đau nhất không phải bị Tô Vân Đình nhục nhã, mà là đối mặt với những lời đó, cô lại chẳng thể phản bác được gì.
“Con no rồi, mọi người cứ ăn đi.” Cảnh Phạm buông đũa.
“Phạm Phạm!” Cảnh Uyên đuổi theo, Tiểu Chanh Tử cũng không ăn, từ trên ghế leo xuống, chân nhỏ lon ton đuổi theo sau ôm lấy cô: “Dì, dì buồn ạ?”
Câu hỏi của bé khiến chóp mũi Cảnh Phạm cay cay.
Cô ngồi xuống ôm bé vào lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Phạm Phạm không buồn.”
Tiểu Chanh Tử đau lòng sờ sờ khuôn mặt cô, khờ dại hỏi: “Ông nội bà nội vì sao lại mắng dì?”