“Hoắc tổng, anh cứ tiếp tục họp đi, tôi đi dọn giường!” Không đợi người bên kia nói gì nữa, Cảnh Phạm đã cúp điện thoại.
Đây là ý tưởng ngốc nghếch!
Nghe trong điện thoại vang lên tiếng “Tút tút!” khóe môi Hoắc Cảnh Thành hơi cong lên.
Nói chuyện về những chuyện sinh hoạt vụn vặt thế này cùng cô qua điện thoại, anh có cảm giác yên tâm.
Đại khái đây chính là cuộc sống.
Chẳng qua là, cảm giác này có thể duy trì được bao lâu đây? Anh cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Lúc này đây, anh chỉ muốn để buông thả bản thân như vậy.
Bên kia, Cảnh Phạm cúp điện thoại, nhìn mấy người đứng bên ngoài. Cuối cùng, cô đành thỏa hiệp: “Làm phiền các anh mang chiếc giường kia ra ngoài giúp tôi trước đã. Nếu không cũng không mang chiếc giường này vào được!”
“Vâng!”
Cảnh Phạm dẫn mấy người kia vào nhà, trong căn hộ nhỏ bé đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Nhìn chiếc giường được khênh ra, Cảnh Phạm khẽ than thở trong lòng.
Cô không muốn vì anh mà thay đổi sinh hoạt của bản thân chút nào. Có làm như vậy, đến khi anh rời đi, cô mới có thể tự lừa mình dối người rằng cuộc sống của anh không vì anh mà thay đổi. Cô có thể nhanh chóng làm quen với cuộc sống không có anh...
Nhưng mà...
Hôm nay, cô lần đầu tiên thỏa hiệp trước mặt anh. Hoặc có thể nói rằng, cô luôn vứt bỏ nguyên tắc của bản thân, không ngừng thỏa hiệp trước mặt anh.
Lúc xế chiều, Thịnh Gia Ngôn mang lễ phục và đồ trang điểm đến cho cô. Nhìn chiếc giường lớn trong phòng, cô chắc lưỡi, hít hà không thôi.
“Hai người định sống chung à?”
“Không có!” Cảnh Phạm không chịu nổi ánh mắt kia, đóng cửa phòng lại.
Thịnh Gia Ngôn khoanh tay trước ngực, có chút bận tâm nhìn cô: “Mình nghe nói lần này Mộ Vãn bị thương rất nặng ở Du Châu. Mộ gia quyết tâm phải gả bằng được Mộ Vãn vào Hoắc gia đó. Bây giờ chỉ chờ cô ta tỉnh lại mà thôi! Chuyện này cậu có biết không vậy?”
Cảnh Phạm đang thay đồ, nghe những lời này của cô ấy, hơi dừng động tác. Hồi lâu sau chỉ nhỏ giọng “À!” một tiếng.
“À là ý gì hả?” Thịnh Gia Ngôn thấy cô dửng dưng như vậy, cô ấy còn vội thay cô: “Cậu không thèm để ý sao?”
“Có rất nhiều chuyện cứ không phải để ý là sẽ có kết quả đâu!” Cảnh Phạm rũ mắt xuống, che giấu mọi nỗi niềm đi.
Thịnh Gia Ngôn có chút đau lòng: “Cậu đã hỏi ý kiến của Hoắc tổng chưa? Anh ấy nói thế nào? Có định cưới hay không?”
“...Mình không hỏi!”
“Chuyện này mà cậu cũng không hỏi sao?”
Cảnh Phạm mở cửa, buồn rầu nói: “Thật ra mình cảm thấy mình và anh ấy như hiện giờ cũng rất tốt. Ngoài mặt thì tỏ vẻ yên ổn sống cùng với nhau cũng đã là cách chung sống tốt nhất rồi. Có một số việc hỏi nhiều, muốn nhiều thì lòng tham cũng càng nhiều. Quay đầu lại sẽ chỉ khiến bản thân và đối phương khó chịu hơn thôi!”
“Nào có bạn bè trai gái như hai người chứ?”
“Chúng mình cũng chưa phải như vậy!”
Thịnh Gia Ngôn nhìn cô: “Vậy hai người các cậu...như bây giờ được gọi là gì?”
Cảnh Phạm ngừng một chút: “Có lẽ là... lấy được cái mình muốn!”
Anh thích thân thể cô, còn cô thích tình cảm như vậy.
Huống chi, người đàn ông này lại là một người bạn tình rất phù hợp, thỏa mãn mong ước tình yêu và ảo tưởng bấy lâu nay của cô.
Cho dù tương lai sẽ mất đi, nhưng mà ít nhất cô đã từng có.
Thịnh Gia Ngôn cảm khái: “Thật là không hiểu nổi hai người!”
Cảnh Phạm cười khổ.
Có lẽ, không yêu thật lòng sẽ vĩnh viễn không hiểu nổi.
Không hiểu cô luôn dè dặt như đi trên lớp băng mỏng, càng không hiểu rằng cô muốn ôm anh nhường nào lại càng cực kỳ lý trí luôn nhắc nhở bản thân phải giữ chút tỉnh táo cuối cùng.
Nếu không, khi kết thúc, cô sợ rằng ngay cả sự tôn nghiêm cuối cùng trước mặt anh cũng mất đi mà làm loạn với anh.””