Lời Mộ Vãn nói khiến Hoắc Cảnh Thành dừng một chút.
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, môi mấp máy, cuối cùng chỉ bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không lấy cô, chẳng liên quan gì đến thân hình cô cả.”
Lời anh nói khiến Mộ Vãn sửng sốt.
Giây tiếp theo, nước mắt lại chảy xuống, mở miệng, mỗi lời đều vỡ vụn: “Cho nên... Ý anh là, cho dù em đầy dủ, cho dù chân em không có tật anh cũng sẽ không lấy em?”
Lúc này nói lời cự tuyệt quả thật có chút vô tình. Nhưng một chút hy vọng, anh cũng cũng muốn cho cô.
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn cô, có chút không đành lòng, nhưng cũng nói thẳng: “Xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với em.”
Câu này như một trái bom, đem một tia hy vọng cuối cùng của Mộ Vãn nổ đến tan thành tro bụi.
Hai mắt cô đỏ bừng, lập tức hung dữ, điên cuồng đánh anh, đẩy anh. Hộ lý mới vừa ghim kim truyền cho cô lại bị cô rút ra, hung hăng ném xuống đất.
Dáng vẻ điên cuồng như vậy khiến hộ lý bên cạnh sợ ngây người.
Mộ phu nhân xông lên ôm lấy con gái mình, vừa khóc vừa khàn khàn hô: “Cảnh Thành, cậu cũng quá vô tình! Con bé vì cậu mới biến thành như vậy! Cậu chẳng những không khuyên nó, ngược lại còn muốn mạng nó nữa à!”
Hoắc Cảnh Thành nhìn thấy bọn họ khóc thành một đoàn, không đành lòng quay mặt đi, chỉ nói: “Tôi đồng ý chăm sóc cô ấy, nhưng tôi không thể cưới cô ấy được.”
Lời anh nói rõ ràng khí phách, rõ ràng rành mạch.
Mộ Vãn nghe mà ruột gan đứt từng khúc, thiếu chút nữa khóc đến hôn mê.
“Chăm sóc? Chúng tôi cần cậu chăm sóc à?” Ba Mộ giận không kìm nổi, gân xanh nổi lên: “Con gái của Mộ Thanh Hoa ta không cần cậu thương hại!”
Hoắc Cảnh Thành nhìn bên này, nhìn bên kia, cuối cùng chỉ nói: “Mọi người bình tĩnh một chút, tối nay tôi lại tới thăm.”
Anh nói nhỏ một tiếng, lại nói với hộ lý bên cạnh: “Trông chừng Mộ tiểu thư, bảo hộ lý ghim kim truyền cho cô ấy. Động tác cẩn thận một chút, đừng để cô bị thương.”
“Vâng.” Hộ lý gật đầu.
Hoắc Cảnh Thành lại quay đầu lại nhìn, Mộ Vãn đã rơi lệ đầy mặt, giờ phút này lại vẫn si ngốc nhìn anh. Ánh mắt kia giống một cái roi, quất mạnh vào người anh.
Cuối cùng, anh mở cửa phòng, im lặng ra ngoài.
Ngực, đau đớn không thôi.
Như có một tảng đá lớn đè lên khiến anh không thể thở nổi.
Anh muốn tìm thuốc hút, nhưng sờ soạng nửa ngày cũng không đụng đến thuốc. Sớm đã cai rồi!
Anh trầm bước đi đến văn phòng Hạ Lễ Ngộ.
Văn phòng không có ai. Hạ Lễ Ngộ đang phẫu thuật. Anh được trợ lý của Hạ Lễ Ngộ đưa vào.
“Có thuốc không?” Hoắc Cảnh Thành hỏi trợ lý tuổi trẻ.
Trợ lý lắc đầu: “Hoắc tổng, anh không thể hút thuốc. Bác sĩ Hạ đã dặn rất kỹ rồi.”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi.” Người Hạ Lễ Ngộ mang theo dong dài với anh mãi. Anh không kiên nhẫn khoát tay, bảo đối phương đi.
Đối phương rót cho anh một chén trà nóng xong mới rời đi.
Hoắc Cảnh Thành một mình ngồi trên sô pha, chỉ cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Đột nhiên, rất muốn nghe thấy giọng nói của cô. Dù không được nhìn thấy cô, chỉ cần nghe thấy giọng cô qua điện thoại của cô cũng được...
Anh chưa bao giờ bức thiết muốn nghe giọng nói một người giống giờ phút này như vậy.
Hoắc Cảnh Thành lấy di động đi ra, bấm dãy số kia.
Im lặng chờ.
Reo một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Vẫn không ai nghe.
Lại gọi lần nữa, vẫn không ai nghe. Cô đang quay?
Anh có chút phiền muộn, đặt di động sang một bên, không gọi nữa.
Tối qua gần như một đêm không ngủ, chỉ nằm nghỉ một lát trên máy bay. Lúc này dựa vào sô pha, gần như hôn mê.
Ngay lúc này, cửa văn phòng bị người bên ngoài mở ra.
Tiếng động không nhỏ khiến anh đột nhiên mở mắt ra.