“Đã đến bệnh viện rồi, không đến thăm Mộ Vãn trước, sao lại chạy tới chỗ em?” Hạ Lễ Ngộ vừa vào vừa hỏi anh.
Hoắc Cảnh Thành gác tay lên trán: “Đến rồi.”
“Đến rồi?” Ánh mắt Hạ Lễ Ngộ nhìn qua đánh giá anh một lát: “Xem ra, đến cũng rất khó chịu.”
Hoắc Cảnh Thành nửa ngồi dậy: “Cô ấy hỏi anh có thể cưới cô ấy không, anh nói sẽ không.”
Hạ Lễ Ngộ ‘xì’ một tiếng: “Đứng trước mặt người ta, anh nói thẳng như vậy?”
“Tôi chẳng qua chỉ nói sự thật thôi.”
“Nói thật cái đầu anh, anh có phải người không vậy?” Hạ Lễ Ngộ lắc đầu: “Người ta vì anh mà ngay cả mạng cũng không cần, lúc này anh còn kích thích cô ấy. Anh nói xem anh... Muốn em nói anh thế nào mới được.”
“Thế nào? Nếu là cậu, cậu sẽ cưới?”
“Cưới chứ, sao lại không cưới?” Hạ Lễ Ngộ buông tay: “Người ta vì em mới thành tàn tật, lấy thân báo đáp cũng là việc nên làm mà.”
Hoắc Cảnh Thành ‘hừ’ một tiếng: “Nếu nói như vậy, lúc trước tôi đi tìm Cảnh Phạm, lỡ như cánh tay này cũng phế đi, có phải cũng muốn cô ấy lấy thân báo đáp mới được?”
“Trên lý thuyết có thể như vậy.”
“Nếu tôi muốn kết hôn khiến cô ấy lấy thân báo đáp, Mộ Vãn lại bảo tôi lấy thân báo đáp, đây không phải một vòng tròn tuần hoàn chết sao?”
Hạ Lễ Ngộ nhìn anh cười: “Anh không muốn cưới Mộ Vãn, vậy anh muốn cưới Cảnh Phạm? Hay là nói, thật ra anh đã nghĩ cưới Cảnh Phạm?”
Hoắc Cảnh Thành trầm mắt, cũng không lên tiếng. Nhưng thần sắc so với phía trước càng âm u hơn nhiều.
Hạ Lễ Ngộ biết trong lòng anh phiền muộn, không nói giỡn anh nữa, chỉ nghiêm túc nói: “Anh cũng đừng áp lực quá, chân Mộ Vãn thật ra cũng không phải hoàn toàn không thể chữa được. Hôm nay em có hỏi qua bác sĩ chữa trị cho cô ấy.”
Hoắc Cảnh Thành liếc cậu một cái: “Tình hình thế nào?”
“Hy vọng tuy rất xa vời, nhưng không phải hoàn toàn không thể. Cũng có người giống cô, cuối cùng cũng khôi phục lại. Toàn bộ phụ thuộc vào ý chí của cô ấy.”
“Nhưng giờ tôi ấy cô ấy ý chí sức lực đều không có, vẫn nói không muốn sống.”
“Anh kích thích cô ấy như vậy, cô ấy đương nhiên không muốn sống.” Hạ Lễ Ngộ hai tay ôm ngực: “Giờ anh là cọng rơm cứu mạng của cô ấy, cho nên, không cưới cô cũng không sao cả, nhưng anh phải an ủi cô ấy nhiều vào. Đầu tiên dỗ cô ấy chữa khỏi chân, lúc nào có thời gian thì đến thăm cô ấy, cũng coi như cho cô ấy một chút an ủi.”
Hoắc Cảnh Thành không nói gì nữa, chỉ mệt mỏi nằm xuống sô pha của cậu.
Bên kia.
Ba Mộ mẹ Mộ còn tại giận không thể kìm nổi.
“Con xem con đi, vì một thằng đàn ông mà biến mình thành như vậy! Cậu ta căn bản không đáng cho con trả giá vì cậu ta nhiều như vậy!” Mộ Thanh Hoa đặt hai tay sau người, mở miệng.
Mộ phu nhân đau lòng cho con gái: “Được rồi, ông đừng nói nữa, lúc này anh mắng con có ích lợi gì. Người sai chính là anh Hoắc Cảnh Thành, ông có bản lĩnh mắng cậu ta đi! Mất công trước kia tôi còn cảm thấy cậu ta là người tốt! Quả thực là đồ không ra gì!”
“Mẹ, mẹ đừng nói anh ấy như vậy, anh ấy tốt lắm, thật sự rất tốt.” Mộ Vãn luôn miệng che chở người kia, Mộ phu nhân nghe vừa đau lòng vừa tức giận: “Nếu cậu ta tốt thế cũng không chậm trễ con nhiều năm như vậy, chậm trễ con thành như vậy, cuối cùng còn không đồng ý chịu trách nhiệm.”
“Mẹ giúp con đi. Mẹ, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm! Anh ấy nhất định sẽ chịu trách nhiệm!” Mộ Vãn cầm chặt tay mẹ mình.
Mộ phu nhân nói: “Con nói, con muốn mẹ giúp gì, cần gì mẹ cũng giúp con. Chỉ cần con vui vẻ.”
“Mẹ, giờ mẹ gọi điện, bảo người hầu mở ngăn dưới cùng tủ bát ra, bảo cô ấy mau mang tới bệnh viện cho con.”