Mộ phu nhân không hiểu nổi: “Đã đến lúc nào rồi, con còn muốn ăn diện? Lúc này còn làm gì nữa?”
“Mẹ đừng quản, mau gọi điện đi!”
Mộ Vãn thúc giục một tiếng.
Mộ phu nhân không rõ vì sao, nhưng vẫn theo lời gọi điện về.
——————
Hoắc Cảnh Thành ngủ trong văn phòng Hạ Lễ Ngộ hai cái giờ.
Tỉnh lại, nhìn di động.
Trên di động không báo có cuộc gọi mới nào.
Cô không gọi lại cho anh.
Không thấy, hay giả vờ không thấy?
Một bộ phim nho nhỏ làm sao nhiều cảnh diễn đến thế, ngay cả thời gian ngó đến di động cũng không có?
Hoắc Cảnh Thành buông di động, từ sô pha đứng dậy.
Trong văn phòng im lặng, không có ai. Lúc này đã là giữa trưa, ngay cả cơm cũng không ăn.
Anh rửa mặt, trực tiếp lái xe về nhà chính, bảo nhà bếp nấu canh xương, lúc này mới lên lầu thăm lão gia tử.
Lão gia tử tinh thần không tốt, Hoắc Cảnh Thành nói với ông được vài câu liền ra khỏi phòng.
Văn Bái cùng đi ra, hỏi: “Con đến thăm Mộ Vãn chưa? Con bé thế nào rồi? Tinh thần tốt lên chưa?”
“Đi rồi ạ. Lát nữa con lại qua đó.” Hoắc Cảnh Thành trả lời: “Cảm xúc có chút kích động, nhưng cũng dễ đoán thôi.”
“Đúng vậy, tuổi còn trẻ, một chân bị phế đi như vậy, có thể không kích động sao?” Văn Bái cảm khái.
“Hạ Lễ Ngộ nói, không nhất định sẽ tàn phế, còn có thể khôi phục.”
“Phải không?” Văn Bái nói: “Vậy con cố gắng cổ vũ nó, quan tâm nó một chút. Con bé thật lòng với con, con không cảm động, mẹ và ông nội con cũng đã cảm động vô cùng.”
Hoắc Cảnh Thành không tiếp nói.
Văn Bái tiếp tục nói: “Mẹ vẫn luôn coi nó là con dâu nhà mình, ông nội con cũng coi con bé là cháu dâu! Tuy bây giờ một chân như thế, nhưng con cũng nói, về sau không phải không thể khôi phục. Ông nội con và mẹ vẫn có ý định như trước, không thay đổi.”
“Mẹ, được rồi, con không muốn kết hôn với cô ấy!”
“Con ——”
“Trước kia con có thái độ này, về sau cũng vẫn vậy. Con xuống bếp xem sao.” Hoắc Cảnh Thành nói, cất bước đi về phía phòng bếp.
Văn Bái lập tức giữ chặt cánh tay anh: “Chẳng lẽ con định lấy Cảnh Phạm?!”
Hoắc Cảnh Thành nhìn mẹ mình: “Dù con không có lấy Cảnh Phạm, con cũng sẽ không cưới Mộ Vãn.”
Mỗi một từ đều lộ ra kiên quyết, lời lẽ mạnh mẽ.
Văn Bái chấn động.
Lập tức, nước mắt chảy xuống: “Con nói vậy, con không sợ khiến anh mình thất vọng sao?”
Lại nữa rồi!
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy chuyện đã qua, với anh mà nói không khác gì một ma chú không tránh thoát được. Giống một sợi xích, mỗi khi anh hơi lơi lỏng một chút, mẹ và ông nội sẽ thay nhau ra trận, đem sợi xích này xiết chặt một lần nữa.
“Con lấy đi! Trừ khi con muốn ông nội con, cả mẹ và anh hai với ba con cùng nhau chết cả sao!”
Hoắc Cảnh Thành vào phòng bếp, phía sau vẫn là mẫu thân giận dữ uy hiếp.
Anh dừng chân, hô hấp nặng nề
Ngực có rất nhiều tình tự tích tụ lại từng chút một, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Nhưng cuối cùng, anh cái gì cũng không nói, chỉ bảo người trong phòng bếp bọc đồ ăn lại.
Anh đưa canh và đồ ăn tới bệnh viện.
Người Mộ gia dường như bình tĩnh hơn nhiều, không còn ác liệt với anh như trước nữa. Hoắc Cảnh Thành khuyên Mộ phu nhân ăn gì đó, bà chỉ thở dài: “Nhìn thấy con gái như vậy, chẳng nuốt trôi cái gì nữa.”
“Nhiều ít gì cũng phải ăn một chút. Đây là đầu bếp của ông nội cháu làm. Ngài nếm thử một chút đi.” Hoắc Cảnh Thành mở hộp đồ ăn ra.
Mộ phu nhân xõa tóc, không tiện ăn cơm. Bà lấy từ trong túi ra một chiếc kẹp, kẹp lên đầu cố định tóc trên trán.
Hoắc Cảnh Thành vừa ngẩng đầu lên, liếc nhìn một cái, ngây người.