Đêm đã khuya rồi. Hơn hai giờ sáng, Cảnh Phạm vừa quay xong một cảnh, vừa cởi trang phục, đứng trước gương nhìn bản thân. Cả người đầy vết máu bầm, vừa chạm nhẹ đã cảm thấy đau đớn.
Cô hừ một tiếng, dán thuốc, mặc quần áo tử tế.
Mấy ngày nữa có diễn cảnh cuối rồi. Đây là lần đầu tiên cô ở lại đoàn làm phim lâu như vậy, còn có chút không nỡ.
Nhưng sau khi diễn xong cảnh này, cô có thể về Bắc Thành với Tiểu Chanh rồi. Còn có...một người khác.
Nghĩ đến người kia, tất cả nhớ nhung cô kìm nén trong lòng không ngừng lan tỏa.
Những ngày qua, cô cố gắng làm quen với cuộc sống không có anh, buộc bản thân không chủ động gọi cho anh.
Nhưng mà anh cũng không chủ động liên lạc với cô.
Cũng không biết anh đã đi công tác về chưa? Sức khỏe thế nào? Có uống thuốc đúng giờ hay không?
Cảnh Phạm nằm trên giường, để mặc cho nỗi nhớ gặm nhấm trái tim.
Tay sờ đến di động ở đầu giường.
Hai ngày đầu, cô còn mang di động theo, mong nhận được điện thoại của anh. Nhưng mà, đợi hai ngày liên, không hề có tin gì. Cảm giác mong đợi dần biến thành thất vọng.
Trái tim như rơi vào khoảng không, cực kỳ tệ hại.
Cuối cùng, cô không mang di động theo bên người nữa.
Cô cầm di động, liếc mắt nhìn. Kết quả, không ngờ có cuộc gọi nhỡ từ anh.
Cô lập tức ngồi bật dậy khiến vết thương đau đớn.
Dường như muốn gọi lại nhưng đêm khuya nên cô từ bỏ.
Đã rạng sáng, có lẽ anh ngủ rồi!
Cô lặng lẽ tắt điện thoại, tắt đèn, nằm lại vào trong chăn.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, nằm một mình không có chút nhiệt độ nào.
Một cuộc gọi nhỡ đã khiến cô cảm thấy bất an. Nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Có chút bất an. Cô luôn cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không, sao mấy ngày không liên lạc đột nhiên anh lại gọi điện cho cô chứ?
Chẳng lẽ bệnh của anh tái phát, cuộc điện thoại này không phải cầu cứu cô đó chứ?
Nghĩ đến đây, Cảnh Phạm đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô có chút hối hận, hối hận bản thận không cầm di động theo bên cạnh.
Nếu như thật sự anh vì cô không nghe điện thoại mà xảy ra chuyện gì cô sẽ hối hận cả đời.
Càng nghĩ cô càng luống cuống, bò dậy, cầm di động lên, mở máy.
Đúng lúc này, cửa lại bị gõ.
Cảnh Phạm bị dọa sợ.
Lúc nửa đêm, tiếng động này lại cực kỳ dọa người.
Cô nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Lại một tiếng ‘Đông đông’ vang lên.
Lỗ chân lông Cảnh Phạm dựng lên, cầm chiếc gạt tàn trong khách sạn đi đến cửa.
“Mở cửa!”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
Giọng nói người đàn ông có chút khàn khàn, mệt mỏi thậm chí còn mang theo men say.
Cảnh Phạm cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.
Hoắc Cảnh Thành, sao lại là anh chứ?
Suy nghĩ không có chút cơ sở nào, cô đã đứng dậy. Tùy tiện khoác một chiếc áo lên, bước nhanh tới cửa, vội vàng mở ra.
Người đàn ông ngoài cửa mặc một chiếc áo khoác màu đen, vẻ mặt phòng trần.
Phả vào mặt cô vẫn là hơi rượu nồng đượm.
Anh bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt thâm sâu lại nặng nề. Giống như muốn khắc cô vào trong đáy mắt.
Đã lâu không gặp...cực kỳ nhớ nhung...
“Trễ như vậy, sao anh chạy tới đây?” Cảnh Phạm nhìn anh chằm chằm, trong lòng đau đớn: “Sao anh lại uống rượu? Anh không biết tình trạng sức khỏe của mình...”