“Như vậy tốt hơn!” giọng nói của Hoắc Cảnh Thành càng lúc càng khàn.
Như vậy thì cả hai sẽ chung một chỗ mà không có chút ngăn trở nào, cảm giác cũng càng thân mật hơn so với bất cứ lúc nào.
Cả hai… giống như hai linh hồn thống khổ giãy giụa, được dựa gần vào nhau...
Dường như chỉ như như vậy mới có thể chạm đến linh hồn của nhau, an ủi lẫn nhau.
Cảnh Phạm chìm sâu trong cơn sóng tình này.
Nhưng mà, dần dần, cô phát hiện ra anh hơi kỳ lạ.
Nụ hôn này, lần yêu này, ngậm đầy tình cảm quyến luyến, mà lại vừa như mang theo một loại thống khổ mê mang.
Anh sao vậy?
Cảnh Phạm rất muốn hỏi anh.
Nhưng mà, anh không cho cô bất kỳ cơ hội mở miệng nào.
——————
Không biết qua bao lâu, cơn sóng tình này mới lắng xuống.
Cảnh Phạm nằm sấp ở trên giường, được anh ôm chặt ở trong ngực, mồ hôi của cả hai toát ra đầm đìa, anh cũng không buông tay.
Hai người chỉ im lặng như vậy, không ai mở miệng trước. Trong không gian chật hẹp này, dường như chỉ có hô hấp của hai người quấn quýt lấy nhau.
“Anh sao vậy?” Rốt cuộc, Cảnh Phạm cũng mở miệng. Cô dời mặt khỏi gối, quay mặt lại nhìn anh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Cảnh Thành nhìn chằm chằm vào cô.
Trên khuôn mặt trắng nõn của cô còn nhuộm một áng mây hồng động lòng người. Có lẽ là xen lẫn dục vọng, nên giọng nói của cô vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào, mang theo mấy phần run rẩy, nghe đặc biệt quyến rũ.
Xuống chút nữa, là sống lưng trắng mịn.
Hoắc Cảnh Thành không đáp lại, anh chỉ hôn lên sau cổ của cô.
Anh hôn thật sâu, lại bị cô nhắc nhở: “Nhẹ thôi... Ngày mai tôi phải quay phim...”
“Tóc dài che đi rồi, nơi này sao có thể nhìn thấy được?” anh in hằn lên sau cổ của cô dấu hôn mập mờ.
“Thợ trang điểm nhìn thấy.”
Nụ hôn của Hoắc Cảnh Thành, trượt từ sau cổ của cô, đến sống lưng trắng như tuyết.
Anh ôm cô từ phía sau, cảm thụ hơi ấm từ người cô.
Giờ khắc này, anh đột nhiên cảm thấy người trong cái đêm năm năm trước là ai, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Đó đã là quá khứ.
Nhiều năm như vậy, sở dĩ anh vẫn luôn để ở trong lòng, có lẽ chỉ vì tò mò mà thôi.
Cái đêm hôm đó chỉ như bèo dạt mây trôi, ngay cả mặt mũi của đối phương cũng chưa từng thấy qua, thì lấy đâu ra quá nhiều cảm tình? Đơn giản chỉ là tò mò mà thôi!
Bây giờ, chân tướng đã bị vạch trần, nên chút xíu tò mò kia đã không còn nữa. Anh cũng không muốn đi hồi tưởng lại.
“Ngày mai...” Hoắc Cảnh Thành mở miệng lần nữa, môi của anh vẫn quanh quẩn bên tai cô: “Tôi sẽ mua thuốc cho em.”
Cảnh Phạm khẽ cứng đờ người, hô hấp trở nên nặng nề hơn.
“Thật ra thì... Bây giờ đang là thời kỳ an toàn của tôi.” Giọng nói của cô dần trầm xuống.
Được anh ôm, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng lạnh.
“Vẫn nên uống đi, để phòng ngừa lỡ như có gì xảy ra. Kỳ an toàn cũng không thể không đề phòng được.” Anh kéo chăn lên, che kín thân thể của hai người lại: “Hạ Lễ Ngộ đã đề cử cho tôi một loại thuốc, không có tác dụng phụ.”
Cảnh Phạm khẽ cụp mi mắt xuống, không lên tiếng. Cô nhẹ nhàng giãy giụa, muốn thoát ra khỏi lồng ngực của anh, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
Môi của anh, dán lên đỉnh đầu của cô, anh nói nhỏ: “Vừa rồi là do tôi mất khống chế, sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Lời bảo đảm của anh, cũng là lời giải thích.
Rất chân thành.
“Anh buông tay ra trước đi, tôi muốn đi tắm.” Cô không tranh cãi với anh.
Càng như vậy, Hoắc Cảnh Thành lại càng không muốn thả cô ta.
“Ngày nào tôi cũng uống thuốc, không thể có con được.” Anh giải thích lần nữa.
Cảnh Phạm không cử động nữa.
Tiếp đó, anh lại tiếp tục mở miệng: “Lão Hạ đã từng nói, với tình huống bây giờ của tôi mà có thai, hơn phân nửa là đứa trẻ ở trong bụng không sống được.”
Giọng nói của anh mang theo mấy phần nhẫn nhịn.
Cảnh Phạm không quay đầu nhìn anh, nhưng mà, cô có thể cảm nhận rõ nỗi buồn và đau đớn từ trong giọng nói của anh.