Hoắc Cảnh Thành nắm lấy tay cô, đặt ở trên ngực anh.
Nhiệt độ trên thân thể người người đàn ông, dần truyền sang bàn tay lạnh lẽo của cô, làm cho thân thể lạnh như băng của cô như lập tức ấm lên.
Khoảng khắc đó, ngay cả trái tim của cô cũng đều cảm thấy ấm áp...
Nhưng mà, sợ lạnh đến anh, cô muốn rút tay về, nhưng lại bị anh giữ lại.
Anh nhìn về phía cô, khi bốn mắt chạm vào nhau, tim của Cảnh Phạm nhảy loạn cả lên. Trong lòng, có một cảm xúc ngọt ngào vô hình.
“Không có chuyện gì, đã ấm rồi... anh buông tay.”
Hoắc Cảnh Thành sờ bàn tay của cô, đúng là không còn lạnh như trước nữa, anh mới buông tay cô ra.
Cảnh Phạm nhìn về phía anh, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt không thể che giấu được. Cô đi tới, mở hộp thức ăn sáng ra.
Đồ ăn sáng đó, còn đang bốc hơi nóng.
“Nhân lúc còn nóng, anh tới ăn đi.” Cảnh Phạm gọi anh.
Hoắc Cảnh Thành ngồi xuống cạnh chiếc bàn mà bình thường cô vẫn ăn cơm trên đó. Còn chưa cầm đũa, ánh mắt đã bị hộp thuốc dưới đáy hộp đồ ăn hấp dẫn.
Anh hơi trầm mặt xuống, đưa tay muốn cầm lên.
Nhưng Cảnh Phạm đã cầm lấy trước một bước.
“Để tôi đi lấy nước, anh ăn trước đi.”
Đó là hộp thuốc tránh thai.
Hoắc Cảnh Thành muốn nói cái gì, nhưng mà, cuối cùng lại không nói gì nữa.
Anh xoay người, chỉ thấy cô đã đổ nước, ngửa đầu dứt khoát nuốt viên thuốc kia vào.
Nhìn bóng lưng đó, Hoắc Cảnh Thành đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề, giống như là bị một tảng đá lớn đè lên vậy, khiến anh không thở nổi.
“Nhìn cái gì?” Cảnh Phạm vừa quay người, đã chạm vào ánh mắt của anh.
Cô cố làm ra vẻ ung dung mỉm cười, cố làm ra vẻ ung dung ngồi xuống trước mặt anh, đưa một ly trà nóng cho anh: “Đây là trà giải rượu. Anh uống đi cho đỡ nhức đầu.”
Hoắc Cảnh Thành dời mắt khỏi khuôn mặt của cô, bưng ly trà, uống một hớp, rồi mới ăn bữa sáng.
Nhân thịt heo nướng trong bánh bao ngọt ngào là như vậy, nhưng sao ở trong miệng anh, nó lại tẻ nhạt vô vị.
Nếu như...
Nếu như sức khỏe của anh cũng giống như người bình thường; nếu như giữa anh và Cảnh Phạm không có chuyện năm năm trước, bọn họ sẽ không đi vào ngõ cụt như vậy.
Rõ ràng là không có tương lai, thế nhưng anh lại vô hình không muốn cứ buông tay như vậy.
Bữa sáng, anh ăn được một nửa, điện thoại di động không ngừng rung lên.
Là của anh.
Cảnh Phạm xoay người lại, lấy điện thoại di động cho anh từ trên đầu giường.
Trên màn hình lóe lên hai chữ " Mộ Vãn".
Cô dời tầm mắt đi, nói với anh: “Lúc anh còn chưa tỉnh lại, điện thoại di động vẫn không ngừng vang lên, cũng là Mộ Vãn gọi.”
Nhìn có vẻ như là cô ta đã tỉnh.
Hoắc Cảnh Thành" ừ" đáp lại, coi như là biết.
Anh nhận điện thoại, rồi để sát điện thoại di động ở bên tai.
“Cảnh thành, phiền cháu nhanh đến bệnh viện một chuyến!” Không phải là Mộ Vãn.
Giọng nói đầy cầu khẩn của Mộ phu nhân vang lên ở đầu điện thoại di động bên kia.
Hoắc Cảnh Thành không đáp lại.
Bà ta lại tiếp tục nức nỡ nói: “Dì thật sự không còn cách nào khác nữa rồi. Con bé không chịu nghe lời của dì và cha nó.”
Hoắc Cảnh Thành hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Cháu không ở đây, con bé suy nghĩ rất tiêu cực. Không chịu uống thuốc, cũng không chịu để y tá tiêm cho con bé. Bây giờ vết thương đã bị nhiễm trùng, nhìn rất nghiêm trọng. Con bé vừa mới bất tỉnh.”
Hô hấp của Hoắc Cảnh Thành dần nặng hơn, anh liếc nhìn Cảnh Phạm ở đối diện, rồi mới nói: “Lát nữa cháu sẽ tới.”
Không nói gì thêm nữa, anh cúp điện thoại.
Cảnh Phạm muốn hỏi cái gì, nhưng mà, cuối cùng, cô không hỏi nữa.
Ngày hôm qua cô đã từng hỏi, nhưng anh cũng không muốn nói.
Nếu bây giờ mình lại hỏi, thì tỏ rõ là hơi không thức thời.
Yên lặng ăn sáng xong, Hoắc Cảnh Thành hỏi: “Lúc nào thì quay xong?”
“Nếu không ngoài dự liệu, thì còn bốn ngày quay nữa.”
Hoắc Cảnh Thành gật đầu: “Còn phải treo dây treo không? Em đã bị thương thành như vậy, nếu còn phải treo dây treo, tôi sẽ nói chuyện với đoàn làm phim, để bọn họ tìm cho em một thế thân.”