Sau này anh có vợ rồi, sẽ có người chăm sóc anh, cô không cần tiếp tục lo lắng cho anh nữa, cũng chẳng cần bận tâm liệu anh có chăm sóc tốt cho mình không.
Vì thế, có cái gì không tốt sao?
Cô tự an ủi mình, tự mê hoặc mình, cũng định dùng lý do đó động viên bé con.
Thế nhưng, bé con cũng không bị trò này của cô qua mặt.
“Con lo chú cô đơn, sợ không có ai chăm sóc chú, nhưng, dì có thể chăm sóc chú mà. Có dì và con bên cạnh, chú Hoắc sẽ không cô đơn nữa.”
Tâm Cảnh Phạm như bị kim châm vào đau nhói.
Cô chỉ có thể dùng sức ôm chặt con vào lòng, một câu cũng không thể đáp lại.
Bé con khóc đến thương tâm. Chẳng đước bao lâu, con bé lại la hét bảo muốn gọi điện thoại cho anh.
Cảnh Phạm không cho gọi.
“Chanh Chanh, con không thể gọi cho chú được.”
“Tại sao?” - Tiểu Tranh tử viền mắt đỏ hồng, trong hốc mắt còn ngập đầy nước mắt - “Chú đã nói, chỉ cần con nhớ chú, bất cứ khi nào cũng có thể gọi cho chú.”
“Đó là trước đây. Hiện tại không được.” - Cảnh Phạm chưa bao giờ nghiêm túc như thế.
Tiểu Tranh tử nhìn vẻ kiên trì của cô, có chút tức giận. Khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại, từ chối nói chuyện với cô.
Đúng lúc này, Cảnh Thừa Hoài đẩy cửa bước vào, thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ nói tình huống không nghiêm trọng. Hiện tại có thể xuất viện được rồi.”
Cảnh Phạm đứng lên: “Vậy con đi làm thủ tục xuất viện cho bé con rồi chúng ta về nhà.”
Cô đi ra ngoài.
Cánh tay nho nhỏ của Tiểu Tranh tử đột nhiên duỗi đến, kéo cô lại.
“Dì, con và dì cùng đi.” - Tiểu Tranh tử khẩn cầu.
Lúc nãy còn tức giận, lúc này lại quên mất tiêu. Ánh mắt bé vẫn còn đỏ hồng.
Nhìn bé con bi thương, cô có chút hổ thẹn. Ngồi xổm người xuống, cô ôm bé vào lòng: “Được, vậy dì bế con đi.”
Cảnh Uyên không đành lòng nhìn hai người, nói: “Anh xuống cùng hai người luôn.”
Cảnh Thừa Hoài đi xuống trước lái xe đưa Tô Vân Đình trở về.
Bên này, Cảnh Phạm ôm Tiểu Tranh tử theo sau Cảnh Uyên đi về nơi nộp viện phí.
Tiểu Tranh tử ôm cô thật chặt, khuôn mặt nhỏ khổ sở gác lên bả vai cô.
Ở bên kia.
Mộ Vãn được đẩy ra ngoài phòng bệnh cho thông khí, đang muốn đi về vườn hoa, cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng người.
Cho dù chỉ là bóng lưng, cô cũng không thể quen thuộc hơn được.
Cảnh Phạm!
Thật sự là cô ta!
Trong tay cô ta còn ôm một đứa bé?
Mộ Vãn lại nhìn về người đàn ông bên cạnh Cảnh Phạm, người đó hơi xoay đầu lại. Mộ Vãn nhận ra đó chính là Cảnh Uyên.
Lẽ nào, Cảnh Phạm lén lút cùng Cảnh Uyên có con riêng?
Cô nhớ bọn họ cũng không phải anh em ruột.
Cô vì ý nghĩ đó mà kích động. Tin tức này nếu bị tuồn ra ngoài có thể khiến Cảnh Phạm cả đời này cũng đừng hòng ngóc đầu lên nổi trong giới Giải trí này.
“Mẹ, đưa điện thoại cho con.” - Cô ngửa người ra sau mở miệng.
Mộ phu nhân không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn đưa điện thoại cho cô.
Mộ Vãn chụp một bức ảnh ba người, thế nhưng, đột nhiên, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cô.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng được bốn tuổi rồi!
Đó không phải là đã sinh ra vào năm năm trước sao?
Đứa nhỏ này, chẳng lẽ là...
Không! Không thể nào!
Sắc mặt Mộ Vãn trở nên trắng bệch.
“Làm sao vậy? Nhìn gì thế?” - Mộ phu nhân đang đẩy xe lăn thấy cô vẫn ngơ ngác nhìn về một hướng khác, có chút lo lắng.
Mộ Vãn kín đáo đưa điện thoại lại cho mẹ, lắc đầu: “Không có, con không nhìn gì cả.”
Một bên khác.
“Hai người đứng đây chờ, anh đi nộp viện phí và làm thủ tục xuất viện.” - Cảnh Uyên để Cảnh Phạm ngồi ghế chờ.
Cảnh Phạm ôm bé con ngồi xuống, gật đầu.
Vừa ngẩng đầu lên, cô chợt kinh ngạc không thôi.
Từ rất xa, một bóng người cao lớn từ cửa hông đi ra, hướng thẳng về phía vườn hoa.