Lục Kiến Minh vội thu hồi điện thoại: “Hoắc tổng, anh thật sự muốn kết hôn với Mộ Vãn sao?”
“Ai nói?”
“Trên tin tức a!” - Lục Kiến Minh nói - “Truyền thông đều đưa tin, còn có rất nhiều người nói đã nhận được thiệp mời rồi đó! Mặc dù chỉ là thiệp mời lễ đính hôn.”
“Vậy cậu có nhận được không?”
Lục Kiến Minh lắc đầu: “Không có.”
Hoắc Cảnh Thành cho anh một ánh mắt ‘đương nhiên không phải’.
Chuyện năm năm trước, Mộ Vãn sau chuyện của bọn họ liền báo cho gia đình hai bên. Sau đó, mọi người ăn nhịp với nhau, tự ý quyết định chuyện đính hôn.
Hoắc Cảnh Thành không phải không biết, chỉ tùy ý bọn họ náo loạn.
Hai người thả ra tin tức, phát thiệp mời, đem sự tình càng nháo càng lớn, muốn anh phải đầu hàng dưới áp lực của dư luận.
Lục Kiến Minh vừa lái xe, vừa quan sát vẻ mặt người nào đó trên ghế sau: “Hoắc tổng, trên mạng xã hội, anh đã bị mắng máu chảy đầy đầu rồi.”
“Là sao?”
“Chính là, anh cùng Cảnh tiểu thư không phải có rất nhiều tin đồn sao? Bọn họ đều nói lúc trước yêu quý anh thực sự là...” - Lục Kiến Minh không dám nói tiếp.
Hoắc Cảnh Thành giương mắt: “Là cái gì?”
“Là mắt bị mù.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn nói... Thay Cảnh tiểu thư cảm ơn anh đã không cưới. Nói rằng anh kỳ thực chính là cái... Gối thêu hoa, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.” - Lục Kiến Minh mỗi một chữ nói ra đều phải cẩn thận, chỉ lo không cẩn thận chọc xù lông người nào đó trên ghế sau.
Hoắc Cảnh Thành từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Tâm trí lại chẳng mảy may những lời chỉ trích kia mà đang đặt trên một người khác