“Anh em như hai người thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt!” Hoắc Cảnh Thành mở miệng.
Hoắc Cảnh Thành nghe giọng nói của mình lạnh lẽo như hàn băng vậy.
Có trời mới biết, anh phải kiềm chế mức nào mới không xông lên đánh ngã người đàn ông kia.
Một tiếng này, giống như từ trên trời hạ xuống.
Cảnh Phạm và Cảnh Uyên tỉnh táo lại, quay đầu nhìn người đi tới.
Thấy anh, trái tim Cảnh Phạm đau xót. Anh đã thấy hình ảnh vừa rồi của cô và Cảnh Uyên sao?
Cô mấp máy môi, theo bản năng muốn giải thích gì đó với anh, nhưng mà còn chưa mở lời thì cô không nói gì nữa.
Giải thích? Cô giải thích gì đây?
Nói rằng, Cảnh Uyên chỉ đơn phương thôi? Hay anh ấy vẫn luôn dây dưa? Nụ hôn này là do anh ấy ép buộc chứ?
Cô không nói ra miệng.
Quả thật, cho tới bây giờ cô không hề yêu Cảnh Uyên. Nhưng cho dù không yêu, cô cũng không nỡ làm tổn thương một người đàn ông dịu dàng như vậy.
Huống chi, cô dựa vào cái gì mà giải thích với Hoắc Cảnh Thành chứ?
Dù sao anh sắp kết hôn với Mộ Vãn, đã ngủ chung, lên giường với cô ta. Nếu cô chủ động giải thích với anh, không phải cô cũng quá đê tiện sao?
“Cô không có gì để giải thích với tôi sao?” Hoắc Cảnh Thành đứng đó, lạnh lùng nhìn Cảnh Phạm.
Sự trầm mặc của cô khiến anh muốn hét lên.
Gân xanh ở thái dương giật giật.
Cảnh Phạm siết chặt nắm tay, hô hấp cũng run rẩy: “Tôi cảm thấy không cần thiết phải giải thích gì với anh cả!”
Cho tới bây giờ cô vẫn luôn thẳng thắn, không chống đỡ, từ bỏ tình yêu với anh.
Nhưng giữa bọn họ vĩnh viễn không thể nói ra những điều này.
Sắc mặt của Hoắc Cảnh Thành âm trầm đến mức khiến người ta sợ hãi.
Anh muốn xé xác hai người họ.
Sải bước đi tới kéo tay Cảnh Phạm lôi cô đi.
Cảnh Phạm giãy giụa: “Hoắc Cảnh Thành!”
Hoắc Cảnh Thành bế ngang cô, sải bước đi về xe.
Cảnh Uyên phục hồi lại tinh thần: “Hoắc Cảnh Thành, cậu buông con bé ra!”
Hoắc Cảnh Thành chẳng thèm ngó ngàng gì tới, nhét Cảnh Phạm vào trong xe, thắt dây an toàn, khóa cửa xe lại.
Cảnh Uyên nhào tới, cản anh lại.
Hai mắt Hoắc Cảnh Thành đỏ thẫm, đấm một quyền vào Cảnh Uyên.
Cảnh Uyên bị một quyền, lỗ mũi chảy máu.
Cảnh Phạm nhìn một màn này qua cửa sổ, trái tim đau đớn không chịu nổi. Cô đập vào cửa kính: “Hoắc Cảnh Thành, anh không được đụng vào anh ấy!”
Một tiếng kêu này khiến Hoắc Cảnh Thành giận đến mức bốc khói.
Lại nặng nề vung một quyền.
Cảnh Uyên cũng không khách sáo: “Đã muốn thay Cảnh Phạm dạy dỗ cậu từ rất lâu rồi!”
Nắm đấm anh vung ra rất mạnh về phía Hoắc Cảnh Thành.
Anh quả thật rất khó chịu.
Cảnh Phạm thấy bọn họ vì cô mà tổn thương lẫn nhau, cô áy náy, nước mắt như đê vỡ, đập lên cửa kính, khẩn cầu: “Anh, đừng mà! Anh ấy là bệnh nhân!”
Cảnh Uyên liếc mắt nhìn.
Vẻ rưng rưng cầu xin của cô khiến anh mềm lòng.
Nếu như Hoắc Cảnh Thành xảy ra chuyện gì trong tay anh, chắc chắn Cảnh Phạm vĩnh viễn không thể tha thứ cho anh.
Cảnh Uyên thu tay lại.
Hoắc Cảnh Thành đẩy anh ấy ra, ngồi vào ghế lái.
Hai người đều bị thương nhưng không ai cảm thấy đau. Đau hơn hết tất cả chính là trái tim.
Lúc này đây, ai cũng không dễ chịu hơn người kia.
Hoắc Cảnh Thành đạp số, xe lao vút ra ngoài.
Anh không biết bản thân muốn gì, chỉ biết rằng, lúc này đây, trái tim anh cực kỳ đau đớn.
Giống như bị người khoét ở ngực một lỗ! Cô hôn người đàn ông khác. Cô có người đàn ông khác.
Chắc hẳn anh nên quay đầu rời đi, sống chết không liên quan gì tới nhau. Cùng lắm chỉ là một người đàn bà mà thôi. Không phải anh chỉ lưu luyến thể xác của cô thôi sao? Nhưng mà, tại sao hết lần này đến lần khác đều không thể buông tay được?