Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hoắc Cảnh Thành cẩn thận đưa Cảnh Phạm ngồi vào trong xe, rồi anh lại xoay người đi đến tiệm thuốc ven đường. Trước khi đi, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh còn dặn dò cô theo bản năng: “Ngồi yên ở đây, đừng xuống xe, bên ngoài lạnh lắm.”
Cảnh Phạm cảm thấy ấm áp trong lòng, cô gật đầu: “Được.”
Anh xoay người, đi vào tiệm thuốc.
Nhìn bóng lưng cao lớn kia, Cảnh Phạm hơi thất thần.
Đến khi người đàn ông này ra khỏi tiệm thuốc, trong tay cô nhiều thêm một ly nước ấm, cô mới hoàn hồn lại.
Hoắc Cảnh Thành nhìn cô: “Thừa dịp nước còn ấm, em uống thuốc đi.”
Anh đưa tay vòng qua cô, lấy thuốc cho cô.
Cảnh Phạm giật mình nhìn anh, đáy mắt có mấy phần rung động không giấu được. Cô chỉ cảm thấy ly nước trong tay mình, rất ấm áp dễ chịu, nhiệt độ kia, dần truyền hơi ấm từ lòng bàn tay, len lỏi vào trong tận đáy lòng cô.
Ngay cả hốc mắt cũng dần nóng lên.
Hoắc Cảnh Thành vừa nâng tầm mắt lên, đã chạm vào vành mắt đỏ hồng của cô, anh lo lắng cau mày: “Có phải lại không thoải mái hay không? Còn muốn ói sao?”
“Không, không phải.” Cảnh Phạm khịt khịt lỗ mũi, cô hơi cụp mi mắt xuống: “Tôi muốn uống thuốc.”
Cô ngửa đầu lên, nuốt viên thuốc vào.
Chờ đến khi cô uống xong, Hoắc Cảnh Thành mới lên xe.
Trong xe hơi lạnh. Năm đầu ngón tay của cô đã hồng hồng vì lạnh. Hoắc Cảnh Thành mở điều hòa xe, lái xe được một đoạn, anh lại không nhịn được, trực tiếp kéo tay cô, đè ở trên đùi mình.
Cảnh Phạm run lên, muốn rút tay về. Nhưng tay anh nắm chặt lấy tay cô, không cho cô rút tay về.
Tim của Cảnh Phạm đập như đánh trống.
Chân của người đàn ông này, rất nóng. Tay của cô thì lạnh như băng, nhiệt độ truyền vào, tay cô lập tức trở nên ấm áp. Ấm áp theo bàn tay cô, còn có trái tim đã từng bị chìm vào trong sông băng...
Cô dịu dàng nhìn một bên gò má của người đàn ông trước mặt, cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng: “Không phải anh muốn đi thăm Mộ Vãn hay sao? Sao đã đến bệnh viện, lại không đi gặp cô ấy?”
Hoắc Cảnh Thành nghiêng mặt sang, nhìn về phía cô: “Em rất hy vọng tôi đi gặp cô ấy?”
Cảnh Phạm mím môi không nói.
Hoắc Cảnh Thành nhìn chằm chằm vào cô, rồi lại hỏi lần nữa: “Có phải em rất hy vọng tôi đi gặp cô ấy hay không?”
“... Cô ấy không phải là vị hôn thê của anh sao? Với anh, tôi hy vọng hay không hy vọng, có gì khác biệt?”
Hoắc Cảnh Thành lại quay mặt nhìn về con đường phía trước: “Nếu em không hy vọng, tôi sẽ không đi. Nhưng nếu em hy vọng, bây giờ tôi sẽ quay đầu. Vì vậy, tôi hỏi em lần nữa...”
Anh bỗng dưng dừng xe lại, nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô: “Em hy vọng, hay không hy vọng?”
Khi đôi mắt của Cảnh Phạm chạm vào đôi mắt của anh, anh nhìn thẳng vào mắt cô, giống như là muốn xuyên qua thân thể, đâm thẳng vào trong lòng cô.
Cô đột nhiên không thể nào khắc chế được nữa, nước mắt hạt lớn hạt nhỏ lăn dài xuống gò má.
Cô chua xót đẩy cửa ra, muốn xuống xe. Hoắc Cảnh Thành níu cô lại, tay cô gắng sức giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không giãy giụa ra được. Ngược lại, còn bị anh giữ chặt lấy.
Cảnh Phạm đột nhiên không thể kiềm chế nổi nữa: “Anh tội gì phải ép tôi như vậy? Không phải anh biết rất rõ, tôi không hy vọng anh đi hay sao? Thậm chí... tôi càng không hy vọng anh và Mộ Vãn đính hôn, không hy vọng hai người kết hôn! Có phải anh muốn thấy tôi nói ra mấy lời hèn kém này, nhìn tôi đau khổ, anh mới cam tâm, đúng không?”
Giống như là bị đè nén quá lâu, sau khi nói ra những lời này, cô lại không thể kiềm chế nổi nữa mà khóc ra thành tiếng.
Hoắc Cảnh Thành thầm giật mình chấn động.
Có một cảm giác vui sướng khó tả bỗng trào dâng trong lòng anh. Tất cả nhưng quấn quít, buồn khổ, chán nản trong khoảng thời gian này chợt biết mất không thấy tăm hơi sau khi nghe những lời này của cô.
Anh ôm lấy khuôn mặt đang đẫm nước mặt của cô, dùng ngón cái lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, thấp giọng nói: “Đúng, em nói không sai. Tôi cảm thấy khó chịu khi thấy em cứ thoải mái làm ra vẻ không để bụng, tôi muốn nhìn thấy em thất thố, muốn nhìn em tới dây dưa với tôi...”