Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 295: Không được rời bỏ



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô hoàn hồn lại, nhìn vòng quanh bốn phía mới phát hiện mình thật sự đang ở nhà của Hoắc Cảnh Thành.

Hơn nữa, lúc này, mình còn đang ngủ ở trên giường của anh.

Cô khó có thể kiềm chế, vuốt ve ga trải giường, gối dưới người.

Tựa như người này cách mình rất gần.

Nhưng mà, hoàn hồn lại, cô cũng biết, thật ra thì người này cách mình rất xa.

Cô vén chăn lên, xuống giường, trải phẳng lại ga trải giường, không nhìn chút dấu vết nào.

Đi xuống tầng, cô phát hiện ra không có sự tồn tại của anh trong biệt thự này.

Anh không có ở nhà?

Trước khi ngủ, cô nhớ rõ là mình đã nói địa chỉ Cảnh gia, nhưng sao anh lại mang mình tới nơi này?

Cảnh Phạm suy nghĩ, rồi gọi điện thoại cho anh.

Nhưng người nhận điện thoại là Lục Kiến Minh.

“Cảnh tiểu thư?” Nghe thấy giọng nói của Cảnh Phạm, Lục Kiến Minh rất bất ngờ. Anh ta vốn cho rằng, sau khi tin tức boss nhà mình muốn kết hôn với Mộ Vãn được tuyên bố với bên ngoài, cô và boss đã sớm chia tay.

“Tôi muốn tìm Hoắc tổng. Anh ấy có ở đây không?”

“Bây giờ Hoắc tổng đang họp!”

“Ah.” Cảnh Phạm hơi thất vọng: “Vậy thì thôi, không cần phải quấy rầy anh ấy.”

“Cô chờ đã, để tôi đi hỏi Hoắc tổng.” trực giác của Lục Kiến Minh nói cho anh ta biết, Hoắc tổng sẽ không muốn bỏ qua cú điện thoại này. Vì vậy, anh ta đẩy cửa phòng họp ra đi vào, tiến tới bên tai anh, nói nhỏ: “Hoắc tổng, Cảnh tiểu thư gọi điện thoại đến.”

Hoắc Cảnh Thành đang ngồi ở vị trí giám đốc điều hành, nghe quản lý cấp cao giới thiệu hạng mục, vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe thấy lời của Lục Kiến Minh, vẻ lạnh lùng trên mặt anh dần thu lại. Anh đưa tay về phía Lục Kiến Minh.

Lục Kiến Minh vội vàng đưa điện thoại di động cho anh. Hoắc Cảnh Thành kề sát điện thoại di động ở bên tai, không lên tiếng, chỉ nghe thấy Cảnh Phạm ở bên kia nói nhỏ: “Có phải tôi quấy rầy cuộc họp của anh hay không? Anh cứ họp trước đi, tôi không sao cả, tôi chỉ muốn nói "Cám ơn" với anh, lát nữa tôi sẽ đi xe về.”

Nghe thấy lời của cô, sắc mặc của anh dần trở nên khó coi, mím chặt môi mỏng.

Người phụ nữ này, vừa tỉnh lại đã muốn đi!

Muốn đi đâu?

Trở về Cảnh gia?

Về nơi có người đàn ông đó?

Quả thực, Hoắc Cảnh Thành không thể nào không canh cánh ở trong lòng chuyện cô chung nhà với người kia được.

“Không được phép đi đâu cả! Còn nữa, đừng cúp điện thoại.” Hoắc Cảnh Thành mở miệng, anh đè giọng rất thấp. Liếc nhìn thời gian, anh chỉ nói: “ Chờ tôi năm phút.”

Đối với Cảnh Phạm, cự tuyệt lại Hoắc Cảnh Thành thật sự là một chuyện rất khó khăn.

Đặc biệt là, sau khi cô cảm nhận được sự quan tâm của anh sáng nay.

Cô chỉ “ừ” đáp lại, cầm điện thoại di động ngồi xuống ở trên ghế sa lon.

Điện thoại vẫn giữ kết nối, cô cũng lưu luyến nghe âm thanh ở bên kia. Hoắc Cảnh Thành đang họp, nhưng anh lại không bỏ điện thoại di động ra, vì vậy, cô có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của người đàn ông này.

Thỉnh thoảng, cô nghe thấy tiếng anh nói chuyện.

Giọng nói nghiêm túc trong công việc của anh, phát ra từ đầu điện thoại bên kia truyền tới tai cô, Cảnh Phạm chỉ nghe từ xa như vậy, nhưng cũng có loại cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.

Với Cảnh Phạm lúc này, năm phút, dường như trôi qua rất nhanh.

Bởi vì, giọng nói bên kia đã truyền tới: “Vẫn còn ở đó à?”

Hoắc Cảnh Thành đã đứng dậy trước tiên, anh không thu dọn tài liệu trên bàn. Đã có thư ký theo sau lưng thu dọn lại giúp anh.

“Ừ, vẫn còn ở đây.” Cảnh Phạm đáp lại.

“Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?” Hoắc Cảnh Thành hỏi.

“Tôi nói, tôi muốn đi về.”

“Đã ăn cháo để ở trên bàn chưa?” Hoắc Cảnh Thành chỉ coi không nghe thấy lời của cô, anh hỏi.

Lúc anh đang nói chuyện, vừa vặn kéo cửa phòng họp ra. Tất cả quản lý cấp cao và thư ký bên cạnh nghe thấy, mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía phía boss.

Anh đang gọi điện thoại cho vị hôn thê của mình Mộ tiểu thư sao?

Giọng điệu này, vẻ mặt này, nếu so sánh với vừa nãy, thì đúng là khác nhau một trời một vực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.