Khoảng thời gian gần đây, toàn bộ mọi người đều bị cái bầu không khí mây đen giăng đầy của tầng cao nhất, làm cho không thở nổi.
Nhất là mấy ngày trước, cái vẻ mặt đen thui của boss chỉ khiến cho mọi người nhìn thấy là muốn chạy thật nhanh. Mọi người đều suy đoán tâm tình của boss tồi tệ như vậy, có lẽ là do chuyện đính hôn của boss.
Dù sao, người trong công ty ai cũng biết, bởi vì Mộ tiểu thư vì anh mà bị thương, Hoắc tổng không biết làm sao mới phải đính hôn với Mộ Vãn. Trước đó, trên mạng đều là tin tức anh si tình với Cảnh Phạm, tin tức đính hôn này vừa ra đã nóng như lửa, người của công ty từ trên xuống dưới càng xem càng cảm thấy chắc là do chuyện đó nên tâm tình của boss mới kém.
Không nghĩ tới, chỉ mới mấy ngày mà thôi, tâm tình của Hoắc tổng đã thay đổi 360°. Hơn nữa, còn dịu dàng với Mộ Vãn như vậy.
Xem ra, Cảnh Phạm đã thật sự trở thành quá khứ rồi!
Đúng là tình cảm của người có tiền, nói thay đổi là thay đổi ngay được.
Mọi người đều đang suy nghĩ như vậy.
Nhưng Hoắc Cảnh Thành hoàn toàn không bị ánh mắt của của bọn họ ảnh hưởng, anh chỉ nghe Cảnh Phạm bên kia hỏi: “ Cháo gì?”
“Em vào phòng ăn xem đi.” Hoắc Cảnh Thành ra khỏi phòng họp, cất bước đi đến phòng làm việc. Anh cài cửa lại, cũng cản trở tất cả ánh mắt bát quái.
Cảnh Phạm đi vào phòng ăn theo lời anh.
Cô chỉ thấy có một cái bình giữ ấm đang đặt ở trên bàn. Cô mở ra, mùi thơm cùng hơi nóng từ bên trong bốc ra.
“Đây là...?”
“Cháo.” Hoắc Cảnh Thành nói: “Hôm nay bác sỹ nói em nên ăn cháo. Ăn cháo xong thì đi uống thuốc.”
Cảnh Phạm nhìn bình cháo kia, cảm giác ấm áp dần lan tràn trong lòng.
Cô đi lấy bát, đổ cháo trong bình giữ ấm ra, cầm thìa nếm thử mùi vị.
Ngọt.
Cái loại ngọt đó, từ đầu lưỡi, dần truyền vào đáy lòng. Tạm thời pha loãng cảm giác khổ sở đã tích tụ trong lòng cô khoảng thời gian vừa rồi.
Cảnh Phạm phát hiện ra mình vẫn luôn là người dễ thỏa mãn.
Khóe môi, cong lên độ cong thỏa mãn, cô hỏi: “Anh lấy cháo này ở đâu đấy?”
Cháo này không giống như mua ở bên ngoài. Vô luận là từ mùi vị, hay là từ hộp đựng.
Bên kia, Hoắc Cảnh Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, anh hắng giọng, rồi nói: “Trần Lộc nấu. Bình thường, cô ấy có thói quen tự mình làm đồ ăn sáng cho tôi. Hôm nay cô ấy cũng đưa đến nhà tôi theo thường lệ, nhưng tôi vội tới công ty họp, vì vậy chưa kịp ăn. Bây giờ coi như là tiện nghi em.”
Thì ra là như vậy.
“Vì vậy, tôi được coi là dính phúc của Hoắc tổng.” Cũng không phải là bởi vì anh nhớ lời bác sỹ, cố ý chuẩn bị cho mình.
Tự nhiên cảm thấy hơi mất mát. Cảm giác mình lại tự mình đa tình.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình lúc này của Cảnh Phạm, càng không ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của cô.
Bây giờ cũng đã gần trưa rồi, cô cũng hơi đói, cầm thì lên ăn liền hai thìa.
Nhưng mà, ngay cả lúc ăn cháo, cô cũng không cúp điện thoại. Cô ở bên này ăn cháo, bên kia Hoắc Cảnh Thành lại cũng cứ để như vậy nghe.
Nghe tiếng cô ăn cháo, Hoắc Cảnh Thành lại chẳng cảm thấy nhàm chán chút nào, ngược lại anh còn cảm thấy vui tai.
Mọi chán nản và buồn bực trong khoảng thời gian này, đều biến mất khỏi trái tim anh. Đặc biệt là khi nhớ lại những lời cô khóc lóc bật thốt lên hồi sáng, tâm tình của anh lại càng tốt hơn.
“Mùi vị như thế nào?” anh hỏi.
“Ừ, ngon lắm.”
“Vậy thì ăn nhiều vào. Thuốc ở trên bàn trà đấy, ăn cháo xong thì chờ nửa giờ sau rồi uống thuốc.”
“... được.” Cảnh Phạm gật đầu.
Không biết ở trước mặt Mộ Vãn, có phải anh cũng tận tâm căn dặn như vậy hay không, cứ nhắc nhở đi nhắc nhở lại chuyện uống thuốc.
Chỉ sợ là có.
Lần trước ở trong xe, lúc nhận được điện thoại của Mộ Vãn, anh cũng cực kỳ kiên nhẫn với cô ta, giọng nói kia cũng được coi là dịu dàng.
Cảnh Phạm không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa, cô lắc lắc đầu, muốn xóa bỏ những suy nghĩ lung tung ở trong đầu kia đi. Cô hỏi: “Đã trưa rồi, anh ăn cơm chưa?”