Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 30: Bất ngờ gặp



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cảnh Phạm cũng có chừng mực không nói gì nữa, cô đi theo người hướng dẫn ra khỏi phòng, chuyển đến một gian phòng nhỏ khác.

Trong phòng, chỉ có một ngọn đèn yếu ớt, nhìn rất tối.

Điều này khiến cho Cảnh Phạm muốn thay quần áo có cảm giác an toàn hơn chút.

Thịnh Gia Ngôn cầm một cái hộp tinh xảo tới: “Đây là bộ mà bọn họ cầm tới, cậu thay đi. Mình đi ra ngoài nghe điện thoại.”

Điện thoại di động của cô ấy đang điên cuồng vang lên.

Vội vã nói xong, cô ấy buông cái hộp xuống, rồi bước nhanh đi ra ngoài nghe điện thoại bên.

Rất nhanh, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Cảnh Phạm.

“Chơi mình phải không? Một Hoắc Cảnh Thành còn chưa đủ, bây giờ còn thêm một Vân Mẫn Mẫn.” Cảnh Phạm vừa lẩm bẩm, vừa chán nản mở cái hộp ra.

Ban đầu mình tiến vào giới giải trí, chỉ vì muốn cho tiểu Chanh tử một cuộc sống tốt hơn và có tiền để chữa bệnh.

Nhưng mà, tình cảnh bây giờ, còn tệ hại hơn rất nhiều so với dự đoán của mình.

“Tệ hại thì cứ tệ hại đi, tệ hại hơn nữa cũng chỉ như vậy mà thôi! Vất vả lắm mới có được công việc, mình phải quý trọng thật tốt mới được.” Cô âm thầm khích lệ mình.

Lưu loát cởi chiếc áo thun trên người và quần jean xuống, cô đưa tay ra lấy đồ lót và quần lót trong hộp ra.

Khoảng khắc vừa lấy ra nhìn kia, cả người Cảnh Phạm đều sững sờ.

Cái…

Cái này không phải là đồ lót mà!

Căn bản là đồ lót tình thú mà!!

Quả thật đồ của Summer được thiết kế rất tinh tế. Nhưng mà, cái…

Vị trí nhạy cảm, chỉ có hai mảnh ren ngăn lại, căn bản là không che được cái gì.

Cái này làm sao mặc được?

Vân Mẫn Mẫn cố ý chỉnh mình phải không?

Cảnh Phạm cắn môi: “Gia Ngôn.”

Cô lên tiếng gọi, nắm thật chặt ‘mảnh vải’ kia. Lúc này, cửa... đột nhiên bị đẩy ra.

Nghe thấy tiếng mở cửa, chỉ cho là Thịnh Gia Ngôn, Cảnh Phạm xoay người lại.

Lúc thấy người đứng ở cửa, cô ngây người tại chỗ.



- ------------------------

Bên kia.

“Mẫn Mẫn, Cảnh Phạm và cô là người quen cũ?” đạo diễnTrươngđang trông mong ngóng đợi, hơi đứng ngồi không yên.

Vóc người của Cảnh Phạm rất đẹp!

Không phải cup D thì cũng phải cup C.

Eo nhỏ chân dài.

Thân hình đều đặn.

Chính là một vưu vật à!

Chỉ cần vừa nghĩ tới lát nữa cô sẽ mặc mát mẻ xuất hiện ở trước mặt mình, thì đàn ông bình thường nào cũng đều không thể nào không có ý nghĩ kỳ quái.

Vân Mẫn Mẫn biết chút tâm tư đó của ông ta. Trong làng giải trí, ông ta nổi tiếng háo sắc. Không ít minh tinh nhỏ qua tay ông ta đều bị ông ta làm nhục.

“Đạo diễn Trương, ông rất có hứng thú với Cảnh Phạm?”

“À, mặc dù nhìn tính khí không tốt lắm, nhưng mà, trẻ tuổi lại vừa đẹp, vóc người cũng rất tốt. Quả thật rất khó khiến người ta không thích.”

“Ông muốn có hứng thú, cũng có thể ra tay.”

“Tôi lại rất nuột đấy!” Đối phương cũng không che giấu ý đồ đang rục rịch của mình: “Chính là, chỉ sợ cô nàng này khó đối phó.”

“Có cái gì mà khó đối phó? Ông đừng nhìn bề ngoài thanh thuần nghiêm túc của cô ta, nhưng trên thực tế, cô ta cực kỳ phóng đãng. Đạo diễn Trương, lát nữa ông chỉ như vậy…” Vân Mẫn Mẫn ngoáy đầu lại, ở nói nhỏ mấy câu bên tai đạo diễn Trương.

Đối phương nghe đến tâm hoa nộ phóng, gật đầu liên tục.

- ---------------------------

Giờ phút này, bên kia…

“Sao lại là anh?” Thật lâu sau, Cảnh Phạm mới mở miệng, rốt cuộc cô cũng tìm về được giọng nói của mình.

Hoắc Cảnh Thành ngơ ngác đứng ở cửa nhìn, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ như có thể nhỏ ra máu.

Sắc mặt của Hoắc Cảnh Thành cũng biến hóa mấy lần, dị thường kỳ lạ.

Anh ta vốn cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi. Vừa vặn ở bên ngoài nghe được giọng nói của cô, thần xui quỷ khiến thế nào lại đẩy cửa đi vào, anh cũng vạn vạn không ngờ rằng mình lại sẽ thấy được một màn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.