Buổi chiều, Hoắc Cảnh Thành còn bận rộn nhiều việc.
Trước khi đi, anh vẫn còn nặng nề để lại dấu hôn trên cô Cảnh Phạm.
Nụ hôn rất mãnh liệt tạo nên vết đỏ ửng.
“Xem ra thì một khoảng thời gian sẽ không mất đâu!” Nhìn đóng dấu kia, Hoắc Cảnh Thành rất hài lòng.
Cảnh Phạm che cổ, vừa xấu hổ vừa giận: “Như vậy người ta thấy thì làm thế nào?”
“Chính là muốn anh ta nhìn thấy!”
Anh ta?
Cảnh Phạm hơi suy nghĩ một chút thì hiểu ra. Hóa ra anh muốn tạo vết hôn này để cho Cảnh Uyên nhìn sao?
“Hoắc tổng!” Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ, giọng nói của Lục Kiến Minh vang lên: “Khách hàng đã đến! Đang chờ ở phòng khách ạ!”
“Tôi biết rồi! Lập tức tới ngay!” Hoắc Cảnh Thành nghiêm mặt một cái rồi trả lời.
Cảnh Phạm nhớ tới mục đích của chuyến đi này: “Anh còn chưa ăn cơm trưa đâu!”
“Ừ! Nhưng bây giờ thì không kịp rồi!” Hoắc Cảnh Thành liếc nhìn đồng hồ đeo tay lại nhìn hộp bánh ga tô kia: “Cũng may vừa ăn bánh gato cũng no rồi!”
Cảnh Phạm cười khẽ: “Lát nữa, em sẽ nhờ trợ lý Trần để cơm vào trong hộp giữ ấm. Nếu chiều anh đói thì lấy ăn!”
“Ừ!” Hoắc Cảnh Thành gật đầu: “Vậy anh đi dây!”
Cảnh Phạm ừ một tiếng, định trượt khỏi bàn làm việc thì Hoắc Cảnh Thành nhìn cô, ánh mắt tối lại, không dằn được lòng mình, mạnh mẽ hôn lên môi cô một cái.