Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 307: Trẻ con tranh chấp



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Có lạnh không? Để dì nhỏ xem nào!” Cảnh Phạm ngồi xổm xuống, cầm tay cô bé.

Thời tiết này khiến tay của cô nhóc lạnh đến đỏ ửng. Cô đau lòng cầm trong bàn tay thổi thổi cho bé.

Nghĩ một chút, cô lại tháo khăn quàng cổ mới mua, nhẹ nhàng quấn vài vòng lên cổ đứa bé. Cô nhóc được bọc như một cái kén chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp.

“Dì nhỏ, dì đưa khăn cho con như vậy thì dì cũng sẽ lạnh!” Tiểu Chanh mềm giọng nói với cô.

Cảnh Phạm cảm thấy ngọt ngào, lắc đầu: “Con thấy ấm thì dì nhỏ cũng thấy ấm!”

Ngón trỏ bé xíu của cô bé chỉ vào cổ cô: “Dì nhỏ, dì bị muỗi cắn sao?”

Cảnh Phạm ngẩn người. Bị hỏi như vậy khiến cô đỏ mặt, cô luống cuống ừ một tiếng: “Là bị muỗi cắn!”

Cô nhóc nghiêng đầu: “Con muỗi bây giờ vẫn chưa đi ngủ đông sao?”

Cảnh Phạm đang không biết phải giải thích thế nào thì một cánh tay mập mạp khoác lên vai của Tiểu Chanh: “Này, Cảnh Niệm Chanh, đây là mẹ cậu sao?”

Tiểu Chanh nghiêng mặt sang chỗ khác, nhìn thấy đối phương, giống như cảm thấy không vui, chu miệng lên, quay đầu về chỗ cũ.

Bàn tay nhỏ bé nhét vào lòng bàn tay của Cảnh Phạm: “Dì nhỏ, chúng ta đi thôi! Không cần để ý đến cậu ta!”

“Chanh Chanh, là bạn học của con sao? Phải chào hỏi với bạn học chứ?” Cảnh Phạm nhắc nhở cô bé. Đứa bé kia là một cậu nhóc mập mạp, trắng trẻo.

Nhưng chắc chắn cậu nhóc này đã chọc giận Tiểu Chanh nên cô bé lắc đuôi tóc nói: “Con không thèm chào hỏi cậu ta. Cậu ta là một tên đáng ghét, chỉ thích bắt nạt người khác!”

“Hóa ra đây không phải là mẹ cậu, là dì nhỏ nha!” Cậu nhóc mập mạp đeo một chiếc cặp sách thật lớn, chạy tới trước mặt cô, rồi nói: “Cảnh Niệm Chanh, cậu là đồ nói dối!”

Tiểu Chanh bị nói như vậy, miệng nhỏ hơi mếu, không vui.

Mắt cô bé mở to nhìn đối phương, trong hốc mắt đã đầy nước mắt: “Cậu nói ai là đồ nói dối chứ? Cậu mới đồ nói dối!”

“Chính cậu đó! Tôi thấy rõ ràng cậu đã có một người ba, mỗi ngày đều đưa cậu đi học. Nhưng sáng nay, cậu lại đưa một người ba khác tới. Tôi thấy, đó không phải là ba cậu, thật ra cậu vừa không có ba, có đúng không?”

Cánh môi Tiểu Chanh giật giật, rất muốn hét lại: Nó có ba, có mẹ. Người khác có thì nó cũng có.

Nhưng mà, còn chưa lên tiếng, nước mắt đã rơi xuống. Rồi sau đó há miệng khóc lớn, giống như chịu tủi thân rất lớn.

Trong lòng Cảnh Phạm căng thẳng, ôm chặt bé vào lòng.

Nước mắt kia rơi vào cổ cô khiến cô đau đớn không thôi.

Cậu nhóc mập kia cũng không ngờ rằng cô bé sẽ khóc. Khuôn mặt trẻ con đầy vẻ bối rối.

Lúc này cậu nhóc mới biết mình nói sai, vội vàng tiến lên trước, nhỏ giọng nói: “Cảnh Niệm Chanh, cậu đừng khóc! Tôi...tôi không cố ý, tôi xin lỗi cậu có được hay không? Cậu tha thứ cho tôi đi, tôi đảm bảo sau này sẽ không nói cậu là đồ nói dối nữa!”

Đối phương liên tục nói xin lỗi, lại đưa tay ra liên tục lau nước mắt cho cô nhóc.

Tiểu Chanh chẳng cảm kích chút nào, đẩy cậu nhóc ra: “Cậu đi ra, tôi ghét cậu!”

Cậu nhóc mập kia rất phiền muộn, nhíu mày nghĩ cách để dỗ dành Tiểu Chanh vui vẻ. đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng lên, lấy lòng nói với Tiểu Chanh: “Cảnh Niệm Chanh, cậu đừng cảm thấy cô đơn, thật ra thì tôi cũng không có mẹ! Tôi cũng giống cậu mà. Cậu nhìn xem, tôi cũng không khóc mà!”

Cậu nhóc mập rất thản nhiên thả tay xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.