Ngón tay anh vừa chạm vào mặt Cảnh Phạm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lông mi như cánh bướm hơi mở ra, ánh mắt mơ màng nhìn người đàn ông đang vuốt ve khuôn mặt mình.
Cô cong môi cười, dịu dàng nói nhỏ: “Anh về rồi?”
Hoắc Cảnh Thành nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì thất thần. Một tiếng hỏi nhẹ càng khiến trái tim anh rung động, giống như một người vợ đang chờ chồng về.
Nháy mắt đó, mệt mỏi cả ngày trời đã biến mất không còn dấu vết.
Cánh tay dài của Hoắc Cảnh Thành nhẹ nhàng để bên gáy cô, hơi dùng sức đỡ cô khỏi ghế sô pha.
Cảnh Phạm còn chưa hoàn hồn, tiếp theo đã bị người đàn ông hôn giống như vũ bão, cắn mút đôi môi mềm mại của cô.
Nụ hôn mạnh mẽ, nóng bỏng cướp lấy mọi thứ tốt đẹp của cô.
Cảnh Phạm vẫn đang ngái ngủ, chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nụ hôn của anh tấn công tới khiến đầu óc cô trống rỗng, sau đó cô đã tỉnh ngủ hoàn toàn.
Hoắc Cảnh Thành đứng bên ghế salon còn cô đang ngồi. Tiểu Chanh lại nằm bên cạnh. Cô sợ anh quá mức càn rỡ ảnh hưởng đến Tiểu Chanh, nhẹ nhàng tránh khỏi nụ hôn, đẩy anh ra.
Anh hiểu ý cô, ôm lấy eo cô bế cô rời khỏi ghế salon.
Anh ngồi lên bàn nước, còn để cô ngồi lên chân mình. Cảnh Phạm bị hôn đến mức hơi thở rối loan, chỉ còn tiếng kêu vụn vỡ.
Hai người đã rất lâu không hôn sâu như vậy. Phản ứng của cô còn nhiệt tình hơn thường ngày rất nhiều.
Hai cánh tay mềm mại, khó khăn kiềm chế vòng lên cổ đối phương.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, đáp lại nụ hôn của anh.
Cô chưa bao giờ nhiệt tình như lúc này, Hoắc Cảnh Thành kích động hừ một tiếng. bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mềm mại của cô, sức lực rất lớn như muốn nhập cô vào cơ thể mình.
Anh muốn cô! Rất muốn! Không đơn thuần là cơ thể, kể cả trái tim cũng khiến anh điên cuồng.
Nghĩ đến mà cơ thể và trái tim cũng đau đớn...Lồng ngực như có cái gì không ngừng lên men, bành trướng đè ép lồng ngực anh khiến anh khó chịu.
Giống như trúng độc của cô, chỉ có mùi hương, hơi thở, nhiệt độ cơ thể cô mới có thể giải tỏa những thứ này.
Liệu cô có muốn anh như anh muốn cô không?
Hoắc Cảnh Thành vén sợi tóc của cô, kéo cô lại gần.
Cảnh Phạm hơi rên nhẹ, tìm lại chút lý trí: “Hoắc...Cảnh Thành...”
“Gọi anh là Cảnh Thành!” Anh khàn giọng yêu cầu.
Chỉ là một nụ hôn nóng bỏng mà trên chóp mũi hai người đã rịn mồ hôi.
Ánh mắt anh như đầm sâu, hoặc như một bầu rượu khiến Cảnh Phạm chìm đắm trong đó.
Chỉ nghe anh yêu cầu lại: “Gọi anh là Cảnh Thành...Hử?”
Câu nói này khàn khàn, cực kỳ hấp dẫn.
Cảnh Phạm nghe giống như có cái gì đang không ngừng đầu độc, dụ dỗ cô khiến cô không thể suy nghĩ được gì.
Chỉ có thể ngây ngốc làm theo lời anh. Đôi môi đỏ mọng mấp máy, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Thành...”
Hai chữ mang chút thẹn thùng, Hoắc Cảnh Thành nghe mà trong lòng bốc hỏa. Anh không ngờ hai chữ này lại êm tai như vậy.
Anh giống như đang dỗ con, dán vào cánh môi cô, nhẹ giọng *** ỗ: “Gọi tên anh một lần nữa đi!”
Cảnh Phạm nhìn thấy trong đôi mắt anh đầy nóng bỏng nhưng chỉ lắc đầu không chịu mở miệng.