Hoắc Cảnh Thành nhận lấy micro, đưa cho Mộ Vãn: “Vậy em kể cho mọi người nghe xem, cái đêm năm năm trước đó, chúng ta đã đính ước ở đâu.”
Mộ Vãn thẹn thùng cười, nhận lấy micro: “Lúc ấy tôi và Cảnh Thành ở trong quán KTV tên là " Thanh Thanh Mạn ".”
“Vậy, em có còn nhớ trong đêm hôm đó, em đi đến " Thanh Thanh Mạn " cùng ai không?” Hoắc Cảnh Thành ngồi xổm người xuống, dáng vẻ giống như là rất quan tâm, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Mộ Vãn nghiêng đầu suy nghĩ: “Hình như là đi cùng với bạn của em tên là Dư Mạn.”
“Em có nhớ đúng không?” Hoắc Cảnh Thành nhìn cô ta: “Có muốn suy nghĩ lại hay không?”
Mộ Vãn đối diện với ánh mắt của Hoắc Cảnh Thành, đáy lòng vô hình cảm thấy hơi hoảng hốt. Ánh mắt kia, có chút sắc bén, giống như là muốn nhìn thấy tận đáy lòng cô vậy.
Cô ta nắm chặt micro, gật đầu nói: “Tôi chắc chắn là cô ấy. Chính là Dư Mạn.”
“Vậy thì tốt.” Hoắc Cảnh Thành nhận lấy micro từ trong tay Mộ Vãn, rồi nói với mọi người: “Vậy tôi muốn mời Dư Mạn Dư tiểu thư lên đây làm người làm chứng cho lễ đính hôn ngày hôm nay của chúng tôi. Mọi người có ý kiến gì không?”
Mọi người đều rối rít lắc đầu: “Không ý kiến!”
Nhưng sắc mặt của Mộ Vãn lại càng ngày càng kỳ lạ.
Cô ta đưa tay ra kéo vạt áo vest của người đàn ông bên cạnh mình: “Cảnh Thành, Dư Mạn không thể nào tới đây làm người làm chứng cho chúng ta được. Bây giờ cô ấy đang ở nước ngoài!”
“Vừa khéo cô ấy lại là em gái của đạo diễn Dư An. Lần này đạo diễn Dư An nhận được thiệp mời, nên Dư Mạn cũng biết chuyện em muốn kết hôn, cô ấy đã rất vui vẻ lập tức đặt vé máy bay bay trở về nước.”
Hoắc Cảnh Thành vừa dứt lời, tay đang đặt trên xe lăn của Mộ Vãn chợt nắm chặt lại.
Sắc mặt trắng bệch.
Hoắc Cảnh Thành cúi người, sờ sờ mặt của cô ta: “Sao vậy? Sao sắc mặt của em lại khó coi như vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu hay không?”
“Em... em cảm thấy hơi đau chân.” Mộ Vãn ấn tay lên trên đùi, gượng gạo kéo khóe môi.
“Vậy để anh nhờ Hạ Lễ Ngộ tới kiểm tra xem em thế nào?” Hoắc Cảnh Thành vô cùng "quan tâm".
Mộ Vãn lập tức lắc đầu: “Không, bây giờ đang là lễ đính hôn, không cần phải phiền toái như vậy.”
“Không phiền chút nào, lão Hạ cũng đang ở phía dưới. Lúc nào cũng thể giúp một tay.”
Ngay cả cười, Mộ Vãn cũng không thể cười được nữa: “Cảnh Thành, chờ sau khi buổi lễ đính hôn được hành hoàn xong, rồi nhờ bác sỹ Hạ đi kiểm tra giúp em. Có được hay không? Bây giờ đang có rất nhiều người ở đây, em không muốn để cho người ta nhìn chằm chằm vào chân mình.”
Hoắc Cảnh Thành làm ra vẻ nghiêm túc suy tính.
Cha Mộ đứng ở bên cạnh cũng nói giúp vào: “Bây giờ đang cử hành bữa tiệc hôn yến, nhiều người nhìn như vậy, con lại để bác sỹ Hạ lên kiểm tra chân cho con bé, vậy không phải là cố ý để cho người ta cười nhạo con bé hay sao?”
Hoắc Cảnh Thành như bị hai cha con bọn họ thuyết phục: “Cũng đúng, vậy thì để sau khi bữa tiệc đính hôn kết thúc thì kiểm tra vậy.”
Nói xong, anh đứng lên.
Vào thời khắc này, Lục Kiến Minh dẫn Dư Mạn đi vào hội trường.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bên đó, Lục Kiến Minh hơi cảm thấy có lỗi nói: “Xin lỗi, Hoắc tổng, bọn tôi gặp ách tắc giao thông. Vì vậy nên đã đến chậm.”
“Không sao cả, người tới là được.”
Hoắc Cảnh Thành mời: “Dư tiểu thư, có thể mời cô lên sân khấu làm người làm chứng cho chúng tôi hay không?”
Dư Mạn rất vui vẻ, cô ấy đi giày cao gót bước lên sân khấu.
Sắc mặt của Mộ Vãn càng ngày càng tái nhợt, cô ta nhìn chằm chằm vào Dư Mạn, nháy mắt với Dư Mạn. Nhưng mà, Dư Mạn lại không hiểu ý của cô ta, cô ấy chỉ cúi người xuống, ôm cô ta: “Cục cưng, tân hôn vui vẻ.”
“Dư tiểu thư, lúc trước chúng ta đã từng nói chuyện ở trong điện thoại. Lúc ấy cô nói với tôi, cái đêm năm năm trước đó cô và Mộ Vãn ở đâu, tôi nhớ không rõ lắm.”
“Tôi còn nhớ rõ hôm ấy. Bởi vì Mộ Vãn nói ngày hôm sau muốn tham dự bữa tiệc đính hôn của tiên sinh Hoắc Quân Thâm, vì vậy không thể uống quá nhiều rượu, chúng tôi chỉ uống hai ly. Lúc đó chúng tôi uống ở một quán bar trên đường Khải Phong.”