Dư Mạn thản nhiên cười nói: “Thì ra hai người đính ước ở đó sao?”
Cô ấy vừa dứt lời, tất cả mọi người trong hội trường đều cười ầm cả lên.
“Xem ra lời của hai người hoàn toàn không giống nhau!”
“Đính ước mà cũng nhớ lộn thời gian và địa điểm hả?”
Mọi người ngươi một câu ta một câu.
Dư Mạn mờ mịt: “Tôi nói sai cái gì sao?”
“Cậu nói bậy!” sắc mặt Mộ Vãn trắng bệch, cô ta trợn mắt nhìn Dư Mạn: “Dư Mạn, đã qua nhiều năm như vậy rồi, cậu còn nhớ cái gì?! Cậu không nhớ cái gì, thì đừng nên nói bậy nói bạ!”
Mộ Vãn kích động nói.
Điều này làm cho tất cả mọi người ở trong hội trường đều giật mình kinh hãi.
Tiếng nghị luận của các tân khách, hơi ngừng.
Dư Mạn cầm micro, cũng lúng túng đứng ở đó, một lúc lâu cũng không dám lên tiếng.
Cô ấy không ngốc, thấy sắc mặt của mọi người vừa nãy, cũng biết là mình nói sai.
Cô ấy lúng túng cười, muốn hóa giải bầu không khí lúng túng này.
“Có thể là tôi nhớ lộn. Quả thật Mộ Vãn nói không sai, đã qua nhiều năm như vậy, trí nhớ sai lệch cũng không phải là không điều không thể.”
“Trí nhớ có thể sai lệch, nhưng ghi chép thì không sai lệch được.”
Người tiếp lời là Hoắc Cảnh Thành, anh nhìn về phía Lục Kiến Minh.
Lục Kiến Minh hơi gật đầu với anh.
Trên màn hình lớn trong hội trường bỗng xuất hiện một đoạn video.
Thời gian ở dưới góc phải đang không ngừng chạy, số trên đó là ngày trước hôm Hoắc Quân Thâm đính hôn năm năm trước. Từ khung cảnh chung quanh, có thể nhìn thấy đây là quán bar, mà không phải là ktv.
Dưới con mắt mọi người, bóng người của cô dâu Mộ Vãn đột nhiên xuất hiện ở trong video.
Cô ta ăn mặc rất sexy, dường như là đang uống rượu, bước chân hơi lảo đảo.
Mà bên cạnh cô ta, có một người đàn ông đang ôm chặt lấy cô ta.
Lúc mọi người đều đang cho rằng nam chính là Hoắc Cảnh Thành Hoắc tiên sinh, thì người đàn ông kia ngẩng mặt lên. Là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, Mộ Vãn mơ mơ hồ hồ bị người đàn ông kia dây dưa hôn môi.
Đầu tiên, cô ta còn đang giãy giụa. Nhưng mà, dần dần, động tác giãy giụa càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng, biến thành nhiệt tình chào đón.
Người đàn ông xa lạ nói nhỏ: “Anh đã đặt phòng rồi, bây giờ chúng ta đi qua.”
“... được.”
Tiếng thở dốc của dục vọng, xuyên thấu qua màn hình, vang dội khắp toàn bộ hội trường.
Tất cả mọi người đến chúc mừng, đều dần phát giác ra điều gì đó không đúng.
Đây hiển nhiên không phải một câu chuyện lãng mạn, mà là một bi kịch.
Vẻ mặt của Văn Bái và lão gia tử đều thay đổi, hai người nhìn về phía hai vị trưởng bối Mộ gia.
Sắc mặt cha Mộ mẹ Mộ cũng rất khó coi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Người đàn ông đó là ai?”
“Không phải nói Mộ tiểu thư rất chung tình với Hoắc tổng hay sao? Sao nhìn cái video này thế nào cũng không phải như vậy.”
“Thật là lố bịch!”
Dưới sân khấu, ai cũng đều thổn thức.
“Không! Không thể nào!” Mộ Vãn kích động gào lên, cô ta bấu chặt hai tay vào cổ tay của Hoắc Cảnh Thành: “Cảnh Thành, Cái video này nhất định đã bị chỉnh sửa! Đây là video đã qua chỉnh sửa, để hãm hại em!”
Hoắc Cảnh Thành rút tay mình ra khỏi tay cô ta: “Có phải chỉnh sửa hay không, trong lòng em hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai khác. Mộ Vãn, giữa chúng ta, đến đây kết thúc. Còn nữa...”
Anh nắm chặc chiếc kẹp tóc trong tay: “Vật này, cũng không thuộc về em!”
Anh đẩy Mộ Vãn ra, cất bước rời đi.
Bước chân quyết tuyệt.
Vẻ mặt tàn khốc.
Lúc anh bước đi đến cửa hội trường, một bóng dáng xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện ở cửa.
Là Cảnh Phạm!
Thấy cô, anh mới thay đổi dáng vẻ lãnh khốc vừa nãy, vẻ mặt nhu hòa hơn rất nhiều. Lạnh lẽo trong mắt, dần tăng thêm mấy độ.
Nhịp bước của anh lớn hơn.
Mộ Vãn cũng nhìn thấy bóng dáng kia, nhìn anh bước từng bước đi về phía Cảnh Phạm, như có rất nhiều cành dây leo uốn éo như rắn độc đang không ngừng sinh trưởng trong lòng cô ta, quấn chặt lấy trái tim của cô ta.