Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 320: Một đoạn diễm ngộ



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hoắc Cảnh Thành cởi áo khoác, vây kín cô vào trong.

Cảm giác được thân thể ấm áp của anh, Cảnh Phạm vòng hai tay ôm lấy eo của anh, mặt cọ cọ vào ngực anh.

Hoắc Cảnh Thành ôm cô càng thêm chặt.

Hai người cứ như vậy tựa vào xe, không nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ ôm nhau thế này thôi cũng cảm thấy thời gian thật tốt đẹp.

Cảnh Phạm lưu luyến nghe tiếng nhịp tim anh, lòng thầm nghĩ nếu thời gian có thể dừng lại tại phút giây này thì hành phục biết bao.

“Lần trước sau khi giải quyết chuyện với Mộ Vãn, anh vẫn ổn chứ?” - Cảnh Phạm ngẩng đầu hỏi anh.

“Ông nội và mẹ tuy rằng tức giận, nhưng sẽ không buộc anh cưới cô ấy nữa.”

Cảnh Phạm nhớ tới gì đó liền hỏi: “Cái kẹp tóc đó sao rồi?”

“Làm sao?”

“Em muốn xem.”

“Có cái gì đẹp mà xem?”

“Hiếu kỳ, muốn xem.”

“Ở trong xe.” - Hoắc Cảnh Thành buông Cảnh Phạm ra, kéo mở cửa xe, từ bên trong lấy ra một cái kẹp tóc. Dưới ánh đèn trên đỉnh đầu, Cảnh Phạm vừa nhìn liền nhận ra đây chính là cái kẹp tóc mình làm mất.

Chỉ là, chữ F đại diện cho chữ “phạm” trên cái kẹp tóc đã bị Mộ Vãn khắc thành ‘forever’.

Ngón tay Cảnh Phạm chậm rãi vuốt ve trên từ tiếng Anh kia, hỏi anh: “Anh không định hỏi Mộ Vãn từ trên tay ai có được cái này sao?”

“Không định! Cũng không muốn biết!” - Hoắc Cảnh Thành kiên quyết nói.

Cũng không muốn ở trước mặt cô nói về chuyện năm năm trước, tóm lại đây cũng là một đoạn diễm ngộ của mình. Ở trước mặt cô nói về chuyện đó, anh cảm thấy không quá thoải mái cũng rất lúng túng.

Thấy tầm mắt Cảnh Phạm vẫn dừng lại trên cái kẹp tóc, thần sắc anh trở nên lúng túng. Anh giật lại cái kẹp tóc ném vào trong xe.

Cảnh Phạm ‘ôi’ một tiếng, muốn bắt lại cái kẹp tóc lại bị Hoắc Cảnh Thành chụp tay lại, một lần nữa ôm cô vào lồng ngực.

Anh nắm cằm cô, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô về phía mình: “Chúng ta có thể đừng nói chuyện của người khác được không?”

Cảnh Phạm nghĩ thầm, cái này không phải chuyện của người khác?

Thế nhưng, còn chưa nói gì, môi đã bị người đàn ông bỗng nhiên bịt lại.

Hơi thở của anh bao bọc cô, Cảnh Phạm thở gấp một tiếng, toàn bộ tâm tư đều rối loạn.

Bị anh hôn, hai chân cô như nhũn ra.

Bàn tay nóng rực của anh đỡ lấy eo cô, mới giữ cô không đến nỗi chật vật ngã xuống.

Anh cũng không khá hơn cô chút nào. Dục hoả hừng hực bốc lên trong ánh mắt, bờ môi ngậm vành tai cô, nói nhỏ dụ hoặc: “Về với anh.”

Trái tim Cảnh Phạm đập cuồng loạn.

Anh khiến cô không cách nào cự tuyệt. Cô khẽ gật đầu, nói: “Thế nhưng, em mặc như vậy...”

“Không sao, chỉ có anh có thể nhìn thấy.”

Giọng Hoắc Cảnh Thành khàn tới cực điểm. Anh lưu luyến triền miên trên môi cô một phen mới ôm cô vào trong xe.

Tốc độ xe vụt trên đường như bão táp.

Mà bên kia.

Cảnh Uyên đứng trên lầu hai, nhìn chiếc xe kia mang theo người đi, từng chút biến mất trong tầm mắt mình.

Ngực như bị một bàn tay lớn móc tim, nặng nề đè ép, hung hăng vặn vẹo, đau đến không thở nổi.

Cô gái anh bảo vệ bao năm rốt cuộc đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình. Anh rốt cục có thể an tâm rồi.

——————

Đêm nay, Cảnh Phạm ngủ rất ngon.

Không bị ác mộng quấy rầy, cô vùi trong ngực anh, ngủ tới hừng đông.

Cô là tự nhiên tỉnh lại. Mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang say ngủ của anh, đáy lòng tràn đầy ngọt ngào.

Cô si ngốc nhìn anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.